Thẩm Ân Nghi

Chương 3



Lan Hương dè dặt gọi: "Tiểu thư?"

 

Hôm nay ra ngoài là để chọn một vài món lễ vật.

 

Mời người đến mừng sinh thần, cũng phải có chút tâm ý đem biếu.

 

Hề Ngọc dời mắt đi, nét mặt không gợn sóng: "Ừ, đi thôi."

 

7

 

Kỷ Minh Trừng bị ta bắt được, đành phải bồi thường điểm tâm cho ta.

 

Ta ăn mà chẳng thấy ngon lành gì.

 

Ban đầu tới đây là để mua vài món điểm tâm kiểu mới, cho khuây khỏa tâm tình.

 

Nào ngờ, vừa nhìn thấy điểm tâm, việc đầu tiên nghĩ đến lại là: 

 

“Không biết Hề Ngọc có thích không, mang về cho nàng nếm thử chút.”

 

Ta bực bội, tự vỗ đầu mình.

 

Hề Ngọc ngay cả bằng hữu cũng không nhận ta.

 

Có gì hay mà ta cứ mãi nghĩ đến nàng?

 

Ta lén ngoảnh đầu lại nhìn.

 

Cỗ xe ngựa ấy đang đỗ trước một tiệm trang sức thịnh hành trong thành.

 

Ta thấy chua xót trong lòng, Hề Ngọc chưa từng cài những thứ ta tặng.

 

Miếng ngọc ấy vốn do A nương tặng ta, là vật quý trong nhà.

 

Nhà ta muốn gì mà chẳng có?

 

Tiệm trang sức tầm thường kia thì có gì đáng giá?

 

A nương thậm chí có thể mua cả cửa tiệm đó cho ta.

 

Kỷ Minh Trừng ngồi xổm bên cạnh ta, liếc nhìn một cái.

 

"Vừa nãy ta đã thấy ngươi cứ nhìn chằm chằm cỗ xe kia. Sao vậy, bị bắt nạt à?"

 

"……Không có."

 

Ta đáp mà lòng thì nặng trĩu.

 

"Kỷ Minh Trừng, ngươi thấy làm bằng hữu với ta, là chuyện như thế nào?"

 

Kỷ Minh Trừng nhìn ta một cái. Giọng dửng dưng.

 

"Chuyện tốt."

 

Hắn thở dài.

 

"Muốn làm gì thì chín con trâu cũng kéo không nổi. Cái gì tốt cũng nghĩ đến người khác, đến cả điểm tâm cũng giữ không xong, thứ gì cũng thành của người ta hết. Làm bằng hữu với ngươi chẳng phải chuyện tốt thì là gì?"

 

Ta nhíu mày.

 

Kỳ lạ, nghe sao lại chẳng giống lời khen gì cả?

 

Hắn đứng dậy, kéo ta dậy theo.

 

Phủi phủi bụi bám trên tay áo ta.

 

"Đi thôi, về nhà."

 

"Ừ…"

 

Ta đâu hay biết, phía sau…

 

Tấm rèm xe kia lại lần nữa được vén lên.

 

Hề Ngọc dõi mắt nhìn theo bóng lưng của ta và Kỷ Minh Trừng rất lâu.

 

8

 

Ta không hiểu vì sao lại theo A nương đến dự yến tiệc ở Hề phủ.

 

A nương nghi hoặc hỏi: "Ân Nghi, con và Hề Ngọc thân thiết đến vậy sao?"

 

Ta cũng chẳng hiểu, chỉ lắc đầu.

 

Giữa ta và Hề Ngọc nào có thân thiết gì đâu.

 

Ta cùng phụ mẫu ngồi xuống tiệc, bối rối chẳng biết nên làm thế nào cho phải.

 

Hề đại nhân ôn hòa nhã nhặn, là bậc quân tử khiêm cung, đối với phụ mẫu ta rất mực tôn trọng, chẳng hề có ý coi thường thân phận thương nhân.

 

Phụ thân và mẫu thân ban đầu còn dè dặt, dần dần cũng yên lòng.

 

Hề Ngọc ngồi bên cạnh ta, đã thay y phục khác, vẫn giản dị như thường, trên tóc chỉ cài một cây trâm ngọc.

 

Ta ngẩn ngơ nhìn gương mặt kia.

 

Hề Ngọc nghiêng đầu: "Sao vậy?"

 

"Không có gì."

 

Ta lặng lẽ dời ghế sang bên cạnh, muốn ngồi cách hắn xa một chút.

 

Hề Ngọc: "……"

 

Hắn siết chặt đôi đũa trong tay.

 

Bữa cơm ấy khiến ta thấp thỏm không yên.

 

Không vì điều gì khác, chỉ bởi gương mặt Hề Ngọc hôm nay lạnh lẽo hơn trước rất nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lạnh như sương sớm.

 

Dùng cơm xong, Lan Hương lấy cớ đi lấy đồ mà đưa ta đi, ta nhìn qua đã nhận ra, đây chính là viện của Hề Ngọc.

 

Ta bắt đầu lùi bước.

 

"Ta không muốn vào."

 

Lan Hương còn chưa kịp nói gì, thì gương mặt Hề Ngọc đã hiện ra trong tầm mắt.

 

"Không muốn cái gì?"

 

Hề Ngọc tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay ta, kéo vào trong viện.

 

Lan Hương thức thời rút lui.

 

Ta bĩu môi: "Không muốn đến chỗ này."

 

Hề Ngọc khựng lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc.

 

"Tại sao?"

 

"Ngươi chưa từng coi ta là bằng hữu."

 

Một thoáng lặng im, Hề Ngọc bỗng nhiên ho khan.

 

Ta vội vã vỗ nhẹ lưng hắn.

 

"Xin lỗi."

 

"Hử?"

 

Ta giật mình.

 

Không ngờ Hề Ngọc lại mở miệng nói xin lỗi.

 

Hề Ngọc nắm lấy tay ta, nghiêm túc nói: "Xin lỗi, lần trước là ta không đúng."

 

Phản ứng đầu tiên của ta là vui mừng.

 

Nhưng rồi lại thoáng sinh nghi ngờ.

 

Hề Ngọc không để ta nghĩ nhiều, giọng hắn nhẹ nhàng:

 

"Thân thể ta yếu, ta từng nghĩ bản thân sẽ mãi không có bằng hữu nào, ta không cố ý khiến ngươi buồn."

 

Ngón tay hắn lạnh lạnh, lại mang theo mùi t.h.u.ố.c thoang thoảng.

 

Mùi ấy khiến ta nhớ tới nỗi khổ khi uống t.h.u.ố.c của chính mình, Hề Ngọc hẳn đã phải uống bao nhiêu thang t.h.u.ố.c đắng?

 

Ta mềm lòng đôi chút: "Thôi được, ta tha thứ cho ngươi."

 

Hắn chăm chú nhìn ta không chớp mắt: "Thật sao?"

 

Khoảng cách quá gần, ta hoảng hốt đảo mắt nhìn nơi khác, liền thấy trên bàn đá là những món đồ chơi nhỏ ta từng tặng.

 

"Thật sự tha thứ cho ngươi… Ủa, mấy thứ này ngươi đều giữ lại à?"

 

"Ừ."

 

Ta chợt thấy cây trâm trên tóc hắn cũng quen mắt.

 

"Khoan đã, cây trâm này cũng là ta tặng à?"

 

"Ừ."

 

"Thế còn thư…"

 

"Cũng còn."

 

"Nhưng rõ ràng ta thấy đã bị đốt rồi mà."

 

"Đó là…"

 

Hề Ngọc có vẻ không quen trả lời mấy câu như vậy, hơi lúng túng đáp:

 

"Là ta đã chép lại một bản khác."

 

Hắn khép mắt.

 

"Chép lại bằng nét chữ giống ngươi."

 

Đến lượt ta sững người.

 

Chép theo nét chữ của ta là sao?

 

Vì sao?

 

Lẽ nào chữ ta viết đã đạt đến tầm thư pháp gia rồi?

 

Ta chưa kịp nghĩ thông, chỉ cảm thấy chữ mình được người khác mô phỏng, thật là có chút thành tựu.

 

Ta tự đắc: "Thật ra chữ ta cũng không đến nỗi quá đẹp đâu ha~"

 

Hồng Trần Vô Định

Hề Ngọc: "……"

 

Hắn khẽ cong môi.

 

Đây là lần đầu tiên ta thấy Hề Ngọc cười.

 

Ta ngây người ra.

 

Không kìm được, đưa tay chạm khẽ vào mặt hắn.

 

"Hề Ngọc, ngươi cười lên đẹp lắm, sau này cười nhiều một chút nha."

 

Hắn bất đắc dĩ nhìn ta.

 

Khóe môi cố gắng cong lên lần nữa, liền thấy ta mừng rỡ đến độ chạy quanh cả sân.