"Vậy từ nay ta có thể đến tìm ngươi chơi không?"
"Dĩ nhiên rồi."
"Vậy bây giờ chúng ta thật sự là bằng hữu rồi chứ?"
"Ừ."
Ta hớn hở nắm tay hắn, kéo vào trong phòng.
Hề Ngọc lùi về sau một bước. Trông như có chút do dự.
Ta đáng thương lẩm bẩm:
"Chúng ta là bằng hữu thật rồi mà, bằng hữu có thể vào khuê phòng tâm sự mà."
Cuối cùng, Hề Ngọc cũng gật đầu.
9
Mối quan hệ giữa ta và Hề Ngọc ngày một thân thiết.
Thân đến mức suýt nữa vượt qua cả Kỷ Minh Trừng.
Cửa nhà họ Hề rộng mở đón ta, bởi vậy, thường xuyên có một người rực rỡ như bươm bướm ngũ sắc bay vào trong viện.
Chính là ta.
Ta thích khoác lên mình những y sam đủ sắc màu, mỗi lần đến tìm Hề Ngọc đều tự điểm trang thật xinh đẹp.
Đến mức Kỷ Minh Trừng chẳng chịu nổi, phải đuổi tận đến cửa nhà tìm ta.
"Ngươi dạo này làm sao thế? Suốt ngày cho ta leo cây?"
Ta phẩy tay: "Thứ lỗi nhé, Kỷ Minh Trừng. Hôm nay ta phải đến tìm Hề Ngọc."
Vừa nói, vừa cúi đầu chỉnh lại xấp thoại bản trong tay, đó là câu chuyện hôm nay ta định kể cho Hề Ngọc nghe.
Kỷ Minh Trừng không nhịn được nữa.
"Ngươi có phát hiện ra không, ngươi đã liên tục nửa tháng liền ngày nào cũng chạy đến chỗ Hề Ngọc!"
Thật sao?
Ta gãi đầu.
Sao ta chẳng thấy thời gian trôi nhanh đến thế?
"Dĩ nhiên là thật!"
Kỷ Minh Trừng bắt đầu đếm ngón tay.
Hắn bảo, lần nào cũng vậy.
Ban đầu hai đứa đều đã chuẩn bị ra ngoài, thế nào Lan Hương lại hấp tấp chạy tới, nói rằng Hề Ngọc hôm nay thân thể không khoẻ, mong ta tới thăm.
Hoặc là bảo Hề Ngọc lén đổ t.h.u.ố.c đi, mong ta đến khuyên nhủ.
Mà mỗi khi như thế, ta lại luống cuống dặn Kỷ Minh Trừng một tiếng rồi chạy đi mất.
Ta bắt đầu ngẩn người.
Nghĩ kỹ thì, quả thật là vậy.
Còn có khi, đến lúc sắp phải hồi phủ, Hề Ngọc lại đột nhiên ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói một câu:
"Ngày mai ngươi cũng đến nữa nhé?"
Mà ta thì vốn chẳng giỏi từ chối ai.
Ta trầm ngâm một hồi, rồi rất nghĩa khí vỗ vỗ vai Kỷ Minh Trừng.
"Được, hôm nay ta đi chơi với ngươi."
Kỷ Minh Trừng ban nãy còn tức tối, thoắt cái đã vui vẻ hẳn lên.
Hắn nắm lấy tay áo ta, kéo đi: "Đi thôi! Không được quay đầu lại!"
10
Hồng Trần Vô Định
Ta lén lút quay về phủ.
Trên đường về không tránh khỏi phải đi ngang qua đại môn nhà họ Hề.
Trong viện đèn đuốc sáng trưng.
Lần đầu tiên trong đời, ta ước gì cánh cửa kia vẫn còn như thuở ban đầu — đóng kín mít, chẳng chút hé mở — như vậy ta mới có thể yên tâm lẻn về nhà.
Ta rón rén bước qua.
Tiểu tư đứng trước cổng trông thấy ta, hớn hở vẫy tay:
"Thẩm cô nương! Tiểu thư nhà ta đợi cô cả ngày rồi đó!"
"……"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sao lại có người có thể nói ra một câu đáng sợ như thế với vẻ mặt tươi cười đến vậy chứ?
Ta giãy giụa vài cái, cuối cùng cũng đành cụp đầu, lủi thủi theo vào trong.
Hề Ngọc đang ngồi trước bàn đá, chẳng biết đã ngồi đó bao lâu.
Hắn không ngẩng đầu, chỉ lặng lẽ viết chữ không ngừng.
"Hề Ngọc."
Ta lí nhí gọi.
Hề Ngọc chẳng hề đáp lời, cứ như không nhìn thấy ta.
Mãi đến khi ta nói "Ta về trước đây", hắn mới đặt bút xuống, đứng dậy kéo ta lại.
Hương t.h.u.ố.c thanh nhã trên người hắn thoảng qua mũi ta.
Thực ra ta rất sợ mùi thuốc.
Thế nhưng chẳng hiểu vì sao, chỉ cần là mùi t.h.u.ố.c trên người Hề Ngọc, lại thấy dịu nhẹ, dễ chịu, khiến lòng ta yên tĩnh lạ thường.
"Ngươi đã không đến."
Hề Ngọc mím môi.
Hàng mi dài khẽ rũ xuống.
Trông đáng thương vô cùng.
Ta vội vàng xin lỗi.
Hắn không nói gì.
Ta liền mềm giọng dỗ dành: "Ta biết lỗi rồi mà. Ngày mai nhất định sẽ đến tìm ngươi. Chúng ta là bằng hữu tốt nhất thiên hạ mà."
Cuối cùng Hề Ngọc cũng nguôi ngoai.
Hắn mím môi: "Ngươi không được thất hứa nữa."
Ta nghiêm túc gật đầu, cam đoan rõ ràng.
11
Hôm sau, khi Kỷ Minh Trừng còn chưa kịp ra tay “chặn đường”, thì Hề Ngọc đã sớm chỉnh tề y phục, đứng đợi sẵn tại con đường ta buộc phải đi qua.
Vừa gặp mặt liền đưa tay kéo lấy ta.
Kỷ Minh Trừng giận đến không nhịn nổi.
Vốn dĩ hắn đã chướng mắt những kẻ giỏi giả vờ làm bộ, nay Hề Ngọc còn dám ngang nhiên giành người ngay trước mặt, khiến cơn giận trong lòng hắn càng thêm bực bội.
Thấy tình thế sắp mất kiểm soát, Hề Ngọc chỉ dùng một câu, liền khiến Kỷ Minh Trừng á khẩu.
"Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi muốn để lời đồn g.i.ế.c c.h.ế.t Thẩm Ân Nghi sao?"
Trong khoảnh khắc ấy, chúng ta chợt sững người.
Thì ra, ta và Kỷ Minh Trừng đã trưởng thành rồi.
Không còn là cái thuở không phân biệt nam nữ, chẳng hiểu thế nào là ranh giới nữa.
Kỷ Minh Trừng cụp mắt, trong mắt dâng lên một tầng u tối.
Hắn ngẩng đầu, nói với ta: "Ân Nghi, vào đi."
Ta có phần lo lắng cho Kỷ Minh Trừng.
Xưa nay hắn chỉ đem vui vẻ bày ra mặt, khi có chuyện thực sự đều tự gánh lấy, ngoài mặt lại làm như không có gì.
Cuối cùng ta vẫn thấy bất an, liền nói với hắn:
"Nhưng chúng ta vẫn là bằng hữu tốt cả đời, phải không?"
Kỷ Minh Trừng nuốt nghẹn nơi cổ họng, đáp khẽ: "Ừ."
Ta lại quay về bên cạnh Hề Ngọc.
Hôm nay, Hề Ngọc lạnh lùng vô cùng.
Cực kỳ khó dỗ.
Ta dịu giọng khuyên nhủ cách mấy, cũng chỉ đổi lấy một câu:
"Ừ, ừ, các ngươi là bằng hữu tốt cả đời."
Tính tình của Hề Ngọc so với tưởng tượng của ta còn kỳ quái hơn nhiều.
Ta bất lực nói:
"Nhưng Kỷ Minh Trừng đúng là bằng hữu tốt của ta mà. Ta quen hắn từ trước, thời gian dài hơn chút thôi."
Hề Ngọc im lặng một lát.
Khẽ cười nhạt.
"Phải, thế nên ta mãi mãi xếp thứ hai."