Thẩm Ân Nghi

Chương 5



"Hắn được ngươi tin tưởng vô điều kiện, quan hệ của các ngươi vĩnh viễn không thay đổi. Vậy còn ta thì sao?"

 

"Chúng ta chẳng phải cũng rất tốt sao?"

 

Hề Ngọc rất tỉnh táo.

 

Đuôi mắt khẽ đỏ, bởi vì ép bản thân giữ bình tĩnh mà càng trở nên sắc nhọn hơn.

 

"Ngươi không thể hoàn toàn tin tưởng ta."

 

"Ngươi có thể bỏ rơi ta bất cứ lúc nào."

 

Tại sao lại nghiêm trọng đến mức này?

 

Ta á khẩu.

 

Ta không thích những chuyện thế này.

 

Đối với một kẻ vốn chẳng giỏi nghĩ sâu như ta, chuyện quá phức tạp sẽ khiến bản năng muốn tránh xa, muốn trốn chạy.

 

Lần đầu tiên ta nghĩ đến chuyện gỡ tay Hề Ngọc ra.

 

Có lẽ Hề Ngọc nhận ra sự khác thường nơi ta.

 

Hắn lập tức siết c.h.ặ.t t.a.y ta, hạ giọng, ngữ khí mềm mỏng đi nhiều.

 

Trong mắt nhanh chóng phủ một tầng hơi nước.

 

"Thẩm Ân Nghi, t.h.u.ố.c đắng quá."

 

"Ngươi không ở bên, ta thật sự thấy rất khổ sở."

 

Như thể hắn lại rơi vào những tháng ngày mỏi mòn, quẩn quanh giữa bệnh tật và cô độc năm xưa.

 

Hề Ngọc cúi đầu.

 

Hai giọt lệ lặng lẽ rơi xuống.

 

Ta lập tức quên hết cảm giác khó chịu vừa rồi, lại mềm lòng mà vội vàng dỗ dành hắn.

 

Hắn tựa vào vai ta, không nói thêm gì nữa.

 

12

 

Dường như vận mệnh của ta và Hề Ngọc đã quấn chặt vào nhau chẳng cách nào gỡ ra.

 

Ta gần như đã quên, thuở nhỏ rốt cuộc đã kết giao với một người như thế ra sao.

 

Tính tình hắn kỳ quái đến mức chẳng còn giống như đoá cao sơn chi hoa trong ký ức thuở nhỏ.

 

Nghĩ lại lời A nương từng nói, quả thực chẳng sai chút nào, tính cách nông nổi của nhà ta, đúng là truyền từ đời này sang đời khác.

 

Nhìn không thấu bản chất của người khác.

 

Lại càng không hiểu nổi lòng dạ thiên hạ.

 

A nương còn nói, người chẳng rõ vì sao Hề Ngọc lại ỷ lại vào ta đến thế.

 

Ỷ lại?

 

Ta ngẫm nghĩ về hai chữ ấy, lại cảm thấy không đồng ý lắm với cách nhìn của A nương.

 

Rõ ràng là ta đang ỷ lại vào Hề Ngọc mới đúng.

 

A nương nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Thật vậy sao?”

 

Người mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

 

Hề Ngọc phải học rất nhiều thứ.

 

Có khi ta cũng lo, thân thể yếu ớt như vậy, liệu có chịu nổi hay không.

 

Hề Ngọc bỗng khựng lại.

 

Hắn lặp lại hai chữ “yếu ớt” trong lời ta.

 

Ta vội vỗ nhẹ lưng hắn, ghé mặt sát vào, khuyên nhủ:

 

“Không sao đâu, cứ từ từ. Dưỡng thân thể vốn dĩ phải mất năm năm mười năm chứ ít gì.”

 

Mặt ta dán sát mặt hắn.

 

Hề Ngọc hơi ngẩn người, rồi dần buông lỏng.

 

Khóe môi khẽ nhếch, bỗng bật cười:

 

“Phải rồi, thân thể ta yếu nhược đến vậy. Nếu không có người ở bên trông chừng, e là chẳng xong.”

 

Hắn nheo mắt.

 

“Xem ra, sau này còn phải làm phiền ngươi dài dài rồi.”

 

Ta: “Hả?”

 

13

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhưng mà, dạo gần đây ta cũng bắt đầu bận rộn hơn.

 

A nương thường đưa ta đến cửa tiệm nhà mình để học quản lý.

 

Ta không thể lúc nào cũng ở bên Hề Ngọc được.

 

Có lúc ta về trễ chút, muốn đến thăm Hề Ngọc, tiểu tư nhà họ Hề lại mang vẻ áy náy nói với ta:

 

“Tiểu thư không có ở trong phủ.”

 

Hề Ngọc không ở trong phủ sao?

 

Vậy thì thôi, ta định quay về.

 

Không ngờ, chỉ vừa quay người, Hề Ngọc đã bước ra từ bên trong, kéo ta lại.

 

“Người ta nói không có thì ngươi tin à? Sao ngươi không xông vào tìm ta?”

 

Tiểu tư cúi đầu lí nhí: “Là chính người bảo ta nói với Thẩm cô nương rằng không ở trong phủ mà.”

 

Ta: “……”

 

Đành phải ngoan ngoãn dỗ hắn.

 

Gần đây, lại đúng lúc trùng với lễ cập kê của ta.

 

A nương bận rộn dẫn ta đi đặt may y phục, chọn đồ dùng.

 

Lễ cập kê còn chưa xong, mà đã có mối mai lén lút ngó ngàng ngoài cửa.

 

Tiểu tư thấy tình hình khác lạ, vội vàng tâng bốc:

 

“Thẩm cô nương dung mạo vang danh khắp cả phố Trường An, về sau nhất định sẽ có vô số người đến cầu thân, chen nhau mà vào phủ!”

 

Ta vẫy tay, trên má lặng lẽ ửng đỏ.

 

Sắc mặt Hề Ngọc lập tức đen như đáy nồi, giơ tay đẩy tiểu tư vào trong, còn không quên đẩy thêm một cái.

 

Hắn cao hơn ta nhiều.

 

Thế nhưng dung mạo kia, vẫn đẹp đến mức khiến người ta giận run.

 

Càng lớn càng mê hoặc.

 

Ta lén hít vào một hơi khí lạnh.

 

Khuôn mặt này đúng là trần thế khó tìm.

 

Ta phải nhân lúc còn có cớ, nhìn cho nhiều, chạm cho đủ.

 

Hề Ngọc xưa nay đều chiều chuộng ta, để mặc ta nghịch ngợm trên gương mặt hắn.

 

14

 

"Người ta chỉ nói giỡn thôi mà, về sau ngươi cũng phải lấy chồng chứ."

 

Ta kiễng chân, nâng mặt Hề Ngọc lên, tỉ mỉ ngắm nghía, vừa ngó vừa lẩm bẩm:

 

"Nhưng ngươi đẹp thế này, chẳng ai xứng với ngươi cả."

 

Nghĩ vậy, ta cũng thấy có chút không nỡ.

 

Giọng Hề Ngọc bỗng nhiên lạnh đi: "Vậy còn ngươi? Ngươi sẽ gả cho ai?"

 

Ta hơi do dự.

 

Thực ra phụ mẫu ta chẳng hề gấp gáp định chuyện hôn nhân cho ta.

 

Hồng Trần Vô Định

Mà bản thân ta cũng không vội.

 

Nhưng nếu thật sự phải gả cho ai đó…

 

"Chắc là Kỷ Minh Trừng."

 

Ta và Kỷ Minh Trừng là thanh mai trúc mã chính hiệu.

 

Hai nhà Thẩm – Kỷ vốn quen biết do buôn bán, chúng ta lớn lên cùng nhau từ thuở nhỏ.

 

Ta chẳng quen ai khác, ngoài Kỷ Minh Trừng là người thân thiết nhất.

 

Mẫu thân của hắn cũng rất quý ta.

 

Chúng ta lại thân thiết như vậy, lại có giao tình buôn bán giữa hai nhà, nếu kết thành phu thê, cũng là chuyện tốt cho cả hai bên.

 

Hề Ngọc chậm rãi lặp lại từng chữ: "Kỷ Minh Trừng?"

 

Ta kéo tay Hề Ngọc, chẳng mảy may nhận ra sắc mặt khác lạ của hắn.

 

Vẫn thao thao bất tuyệt như thường.

 

"Nhưng nam nữ hữu biệt, ta cũng lâu rồi không gặp hắn."

 

"Mẫu thân ta bảo, hắn chăm học, muốn thi đỗ công danh, tất nhiên chẳng thể lúc nào cũng gặp mặt được."

 

"Hề Ngọc, hiện tại người thân thiết với ta nhất chính là ngươi đó."