Câu ấy rất được lòng.
Sắc mặt Hề Ngọc dần dịu xuống.
Nhưng rất nhanh, hắn lại nhận ra, cái “thân thiết nhất” ấy là dựa trên thân phận nữ tử.
Ánh mắt hắn chầm chậm lướt qua mặt ta, từng đường nét.
Ta vẫn thao thao bất tuyệt, tò mò nhìn hắn:
"Nhưng mà giữa những gia tộc như các ngươi, chẳng phải thường sẽ kết thông gia sao? Ta nhớ hình như có cả tên Tạ Thiều..."
"Ngươi còn nhớ hắn sao?"
Hề Ngọc bỗng cắt lời ta.
Trong đôi mắt đẹp kia, ẩn hiện vài phần không vui.
Mỹ nhân khi nổi giận lại càng khiến người ta khó rời mắt.
Ta bị vẻ đẹp ấy làm cho thần hồn điên đảo.
Mà có vẻ, Hề Ngọc cũng bị bộ dạng ngẩn ngơ này của ta chọc cười.
Quả thật, tính khí hắn thay đổi như sáng nắng chiều mưa.
Ta đúng là não cá vàng, chưa đầy mấy câu đã quên phắt chuyện Tạ Thiều, liền cười nói:
"Sau này nếu ta không ở bên ngươi nữa, thì ai sẽ dỗ dành ngươi mỗi ngày đây?"
"Vậy thì để ngươi mãi mãi ở bên ta."
"Không được."
"Tại sao lại không được?"
"Không hợp lẽ thường."
"Không hợp chỗ nào?"
"……"
Trước đây ta vẫn nghĩ Hề Ngọc là kiểu người thanh lãnh, không dính bụi trần, là loại tính tình nhẹ bẫng, hờ hững với đời, giống như lời người ta hay nói: cô tịch, trầm mặc, lãnh đạm.
Giờ ta mới hiểu.
Tính khí Hề Ngọc rất tệ.
Chỉ là bao năm qua bị chuyện dưỡng bệnh che lấp đi.
Hắn chỉ nghe điều mình muốn nghe.
Kẻ nào không thuận theo ý hắn, thì hắn liền giả vờ chẳng hiểu người ta nói gì
Ta bực bội, bóp tay hắn một cái: "Dù sao cũng không được."
Hàng mi Hề Ngọc khẽ run, ánh mắt trầm lại.
Im lặng một hồi, hắn bỗng mở lời: "Ta có một vị biểu huynh."
Ta dựng tai lên nghe.
"Biểu huynh ta chưa thành thân. Nếu ngươi gả cho hắn, hắn sẽ bảo hộ ngươi cả đời, để ngươi không phải lo toan điều gì."
"Không muốn."
"Tại sao?"
Trên mặt Hề Ngọc thoạt nhìn vừa vui lại vừa không vui.
"Ta với biểu huynh ngươi chẳng hề quen biết."
"Hơn nữa, chúng ta thân thiết thế này, nếu ta gả cho biểu huynh của ngươi, thì chẳng phải quan hệ giữa ta và ngươi cũng bị đảo lộn hay sao? Kỳ cục lắm."
"Huống chi, nhà các ngươi là danh môn thế gia, chuyện môn đăng hộ đối là điều đầu tiên phải xét."
"Ta không muốn gả vào rồi phải chịu cảnh bị quản thúc."
Hề Ngọc mím môi, thấp giọng nói lại một lần nữa:
"Vậy thì để sau hẵng nói. Nhưng ngươi tuyệt đối không được gả cho Kỷ Minh Trừng."
Ta ậm ừ cho qua.
Chuyện sau này, ai biết sẽ ra sao?
15
Khi ấy Kỷ Minh Trừng theo Đông Thành quân ra biên ải, ngay cả lễ cập kê của ta cũng không kịp trở về dự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta đối với việc này vẫn canh cánh trong lòng.
Hề Ngọc bảo, đó là số mệnh, Kỷ Minh Trừng hắn nhất định phải bỏ lỡ như thế.
Nhưng Kỷ Minh Trừng nào phải thi đỗ công danh, rõ ràng là ngựa non háu đá, dám đi nơi gươm đao.
Chúng ta vốn là thương nhân, vậy mà vẫn luôn đặc biệt quan tâm lẫn nhau.
Ta liền viết thư dài dằng dặc, định gửi đến biên cương hỏi thăm tin tức.
Hề Ngọc không vui, nói ta ngày trước cũng viết thư cho hắn như vậy, giờ lại viết cho Kỷ Minh Trừng, hắn muốn trở thành người đặc biệt duy nhất, không muốn giống người khác.
“……”
Thật là lắm chuyện.
Một năm sau, trên phố Trường An, Đông Thành quân khải hoàn.
Kỷ Minh Trừng một thân chiến giáp, m.á.u nơi biên ải còn chưa kịp lau sạch, mang theo sát khí rắn rỏi của chốn sa trường.
Ta và Hề Ngọc cùng ngồi trong xe ngựa, vừa khéo trông thấy.
Ta vén rèm.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, nhìn ta, trong mắt thoáng hiện chút ngẩn ngơ.
“Thẩm Ân Nghi, đã lâu không gặp.”
Ta vui mừng thò đầu ra: “Kỷ Minh Trừng, đã lâu không gặp!”
Tiếng nói âm u như quỷ mị vang lên từ phía sau lưng: “Về.”
Cổ ta bị một bàn tay lạnh như băng nắm lấy.
Ta rùng mình một cái.
Hề Ngọc cong môi cười, từng chút từng chút ép ta ngồi lại trong xe, chính mình thì chiếm chỗ trước rèm, cùng Kỷ Minh Trừng bốn mắt nhìn nhau.
Trong cái nhìn ấy, ẩn chứa một lời thách thức khó mà gọi tên.
“Kỷ Minh Trừng,” Hề Ngọc khẽ cười, “quả thật lâu ngày không gặp, vẫn bình an chứ?"
Kỷ Minh Trừng nheo mắt, trong ánh nhìn mang theo sát ý: “Hề Ngọc.”
Không biết từ khi nào, quan hệ giữa hai người họ đã trở nên căng thẳng đến vậy.
Khiến ta, người vốn muốn giữ cả hai bên, cuống quýt đến độ xoay tròn tại chỗ.
16
Ta lén tìm Kỷ Minh Trừng.
Muốn hòa giải một chút mối quan hệ của họ.
Ta khuyên nhủ:
“Ngươi là nam tử, cùng Hề Ngọc hơn thua làm gì? Huống hồ Hề Ngọc từ nhỏ thân thể yếu ớt, tính tình có chút quái dị cũng là lẽ thường, chúng ta cùng lùi một bước, nhường hắn một chút đi.”
Kỷ Minh Trừng trầm mặc thật lâu.
“Hề Ngọc là độc tử của Hề gia. Từ nhỏ thân thể yếu, cho nên mới khoác váy, điểm phấn, giả làm nữ nhi mà nuôi dưỡng, khiến thiên hạ lầm tưởng Hề gia chỉ có một tiểu thư trong khuê phòng, chẳng bao giờ lộ diện."
Trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió xào xạc.
Ta lắp bắp: “Cái… cái gì, Hề Ngọc là… độc tử?”
Kỷ Minh Trừng gật đầu.
“Điều tra mất rất nhiều công sức, nhưng cuối cùng cũng tra ra. Hề gia giấu rất kín.”
Trời rõ ràng vẫn quang đãng.
Nhưng bên tai ta lại như có tiếng sấm nổ ngang trời, chấn động đến mức cả người ngây dại.
Đôi chân như bị đổ đầy bùn, chẳng thể nhúc nhích.
17
Bên này.
Hồng Trần Vô Định
Tạ Thiều cũng vừa từ Đông Thành quân trở về.
Hắn và Kỷ Minh Trừng giống nhau, lần này ra biên ải không phải để chinh chiến, mà là rèn luyện trong quân doanh.
Tạ Thiều vừa về đã đi tìm Hề Ngọc.
Vui vẻ hớn hở, dường như muốn kể chuyện gì thú vị.
Hề Ngọc đã thay lại y phục nam nhi.