Thẩm Ân Nghi

Chương 7



Trên thân khoác trường bào màu nguyệt bạch, dáng người cao gầy, thoáng nhìn chính là một thiếu niên thanh tú tuyệt trần.

 

Bất kể y phục thế nào, cũng không che lấp được dung nhan ấy.

 

Tạ Thiều “ối” lên một tiếng, như trước đây xoay một vòng quanh Hề Ngọc, vẻ mặt như gặp quỷ.

 

“Không phải nói còn phải hai năm nữa mới đổi lại y phục sao?”

 

Hề Ngọc đáp: “Thân thể ta đã khỏe, sao lại không thể đổi?”

 

Tạ Thiều nheo mắt: “E rằng lời này chẳng thật lòng, ngươi thật sự là vì thấy khỏe rồi nên muốn đổi lại, hay là vì...”

 

Hề Ngọc không trả lời.

 

Tạ Thiều nổi nóng: “Đệch, quả nhiên ta đã đoán đúng!”

 

Hồng Trần Vô Định

Hắn nhảy dựng lên: “Người ta là thanh mai trúc mã của Kỷ Minh Trừng, ngươi chen ngang vào làm chi? Không gả cho người nhà thì chẳng lẽ gả cho ngươi à?”

 

Hề Ngọc nhướng mi, từng chữ từng chữ ném ra, đương nhiên như lẽ sống: 

 

“Đúng, gả cho ta, cũng chỉ có thể gả cho ta.”

 

Tạ Thiều chau mày.

 

Tạ gia và Hề gia vốn giao hảo.

 

Thế nhưng giờ Kỷ Minh Trừng lại là đồng đội thân thiết nơi doanh trại.

 

Hắn tự nhiên phải đứng giữa giảng hòa, mà thực ra là muốn cắt đứt tâm tư của Hề Ngọc.

 

“Ngươi nhìn ngươi xem, nói năng kiểu gì vậy, thật là kỳ cục! Người ta hai bên thân tình như keo sơn, ngươi chen vào phá hoại lương duyên nhà người khác, không sợ trời phạt à?”

 

Hề Ngọc bật cười lạnh.

 

Nụ cười ấy, vì dung mạo quá xuất chúng mà mang theo nét tà mị khó tả.

 

“Nếu hôm nay ngươi đến đây chỉ vì chuyện này, thì mời cút đi.”

 

“……”

 

Tạ Thiều làu bàu.

 

Vừa nói vừa chỉ trỏ, rồi nhanh chóng bỏ chạy.

 

Thật ra Hề Ngọc đổi y phục gấp như vậy, cũng bởi đã đoán được Thẩm Ân Nghi ắt sẽ biết chuyện.

 

Ít nhất, hắn muốn là người chủ động.

 

Muốn để Thẩm Ân Nghi thấy được hắn trước tiên.

 

18

 

Ta thật sự rất khó chịu.

 

Nỗi lo của Hề Ngọc quả thật dư thừa.

 

Ta hoàn toàn không đến tìm hắn, cũng không nhìn hắn.

 

Chỉ tránh thật xa.

 

Ta vốn chính là loại người như vậy.

 

Mỗi lần sự việc trở nên phức tạp, ta liền lựa chọn trốn tránh.

 

Nghe nói Hề Ngọc đứng trước cửa phủ ta rất lâu.

 

Chẳng đợi được gì.

 

Ta sai tiểu tư ra đuổi hắn đi.

 

Tiểu tư nói: “Tiểu thư, Hề công tử chỉ bảo rằng không sao, đến lúc đó người tự khắc sẽ rời đi."

 

“……”

 

Ta mím môi.

 

Cắn răng quyết tâm không ra xem.

 

Hắn muốn đứng thì cứ để hắn đứng.

 

Ta kiên trì như vậy suốt mấy tháng.

 

Kiên trì đến mức bên cạnh ta lại xuất hiện không ít khuê tú, bằng hữu mới.

 

Ta cũng chẳng đặt chân đến Hề gia nửa bước.

 

Kiên trì đến mức… Ngay cả vì sao phải kiên trì, ta cũng sắp quên rồi.

 

19

 

Cho đến khi, xảy ra một chuyện lớn.

 

Thẩm gia đột ngột gặp biến cố.

 

Hôm ấy, ta vẫn còn ở bên ngoài trông cửa tiệm.

 

Chợt thấy có người hoảng loạn chạy đến, quỳ sụp dưới chân ta mà khóc lóc.

 

Ta mới hay tin.

 

Phụ mẫu vì nhận được cơ hội vào Nam buôn bán, lại bị ác nhân bức ép, cự tuyệt không thuận, kết quả bị quan phủ bắt giữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nghe nói còn phải chịu đ.á.n.h trượng.

 

Trong khoảnh khắc, lòng ta rối như tơ vò, tâm thần bất an.

 

Bao nhiêu lần chạy tới nha môn, tốn bao nhiêu ngân lượng, cũng đều vô ích.

 

Gần đây không biết vì sao, trong kinh thành liên tiếp có những nhà buôn bị lục soát gia sản, đủ loại tội danh trên trời rơi xuống, vu oan cho nhà này tới nhà khác.

 

Phụ mẫu ta tất nhiên cũng bị vạ lây.

 

Kỷ gia có thánh ân che chở thì vô sự.

 

Ta không cầu Thẩm gia được giữ lại toàn bộ tài sản, chỉ cầu phụ mẫu ta có được một con đường sống.

 

Tất cả đều là lỗi của ta.

 

Giá như ta là nam nhi.

 

Giá như ta có bản lĩnh hơn, như Kỷ Minh Trừng chinh chiến nơi sa trường, lấy công lao đổi lấy thánh ân.

 

Thì phụ mẫu ta đâu thể vì mấy lời vu vơ mà bị nhốt vào ngục thất.

 

Thẩm gia lâm vào cảnh này, mọi tội lỗi đều tại ta.

 

Ta đi cầu xin Kỷ Minh Trừng.

 

Kỷ Minh Trừng hồi lâu không nói gì.

 

Ta phủ phục trên đất.

 

Nước mắt không ngừng rơi.

 

Ta nghĩ, cớ sao mọi chuyện lại thay đổi nhanh đến thế?

 

Phụ mẫu ta hành thiện cả đời, cuối cùng lại gặp kết cục như vậy.

 

Chỉ vì là thương nhân.

 

Chỉ vì không có thế lực chống lưng.

 

Chỉ vì họ nhận được cơ hội tốt hơn người khác.

 

Thế gian này, rốt cuộc cái gì là đúng, cái gì là sai?

 

“Ân Nghi, ta sẽ cố gắng hết sức.”

 

Kỷ Minh Trừng chau mày, đỡ ta đứng lên.

 

Ta không nói lời nào, chỉ im lặng rơi lệ.

 

Kỷ Minh Trừng đã thử mọi cách.

 

Liên tục mấy ngày, vẫn chẳng có lấy một tin tức tốt lành.

 

20

 

Chỉ còn một cách cuối cùng.

 

Ta thất thần đứng đợi trước phủ Hề gia, định cầu xin Hề Ngọc một phen.

 

Nếu hắn còn nghĩ đến tình xưa, có lẽ sẽ có cách cứu lấy nhà ta.

 

Hề Ngọc bước ra, dáng người cao ráo, tuấn tú như ngọc.

 

Lần tái ngộ lại là trong tình cảnh thế này.

 

Ta thấy nơi hốc mắt cay xè, lòng cũng nghẹn lại khó chịu.

 

Những ngày qua ta luôn lẩn tránh.

 

Tưởng đâu có thể cứ thế hồ đồ mà trôi qua, đợi đến ngày xuất giá, rồi hai người sẽ vĩnh viễn không còn dây dưa.

 

Nào ngờ lại chật vật mà đứng trước mặt hắn như thế này.

 

Lúc ấy Hề Ngọc nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, mạnh mẽ kéo ta trở về viện cũ.

 

Hắn nhẹ nhàng lau giọt lệ nơi khoé mắt ta, không nặng cũng chẳng nhẹ.

 

"Ân Nghi."

 

Ta giật mình, đã lâu lắm rồi ta không còn nghe giọng hắn.

 

Thanh âm kia, nghe vào lòng lại thấy có chút rợn người.

 

Nhưng Hề Ngọc chỉ chăm chăm nhìn ta.

 

"Hề gia tất nhiên có cách."

 

Ta trừng lớn mắt, kéo lấy tay áo hắn.

 

Hề Ngọc cụp mi, vẻ mặt lạnh nhạt vô cùng.

 

"Chỉ là, cái giá phải trả rất lớn."

 

"Giá gì?"

 

"Gả cho biểu…"

 

"Ta gả!"

 

"… biểu ca của ta."