Thẩm Ân Nghi

Chương 8



Sắc mặt Hề Ngọc lập tức trầm xuống, âm u nói: 

 

"Ta còn chưa nói xong, nàng đã vội vã gả cho hắn rồi sao?"

 

Vẻ lạnh lùng ban nãy của hắn rốt cuộc cũng không giữ nổi nữa.

 

Hắn lúc nào cũng giận dỗi vô cớ như vậy.

 

Hề Ngọc đứng dậy, ánh mắt sâu thẳm nhìn ta, sắc mặt tối sầm như giông tố kéo đến.

 

Hắn bảo ta chuẩn bị, mấy ngày nữa sẽ thành thân.

 

Ngày thành thân đến, Thẩm gia tất sẽ toàn vẹn vô sự.

 

Ta dõi theo bóng lưng hắn rời đi.

 

Rốt cuộc vẫn lên tiếng.

 

"Hề Ngọc!"

 

Hắn quay đầu lại.

 

Ta do dự một chút.

 

"Biểu ca của ngươi là người thế nào? Hắn thích gì? Ta có cần gặp mặt trước không?"

 

Hề Ngọc lạnh lùng: "Không tốt. Cái gì cũng không thích. Không được gặp."

 

Ta mím môi, thấy trong lòng có chút uất ức.

 

Dạo gần đây Hề Ngọc đối với ta luôn tệ như vậy.

 

Hề Ngọc quay lưng về phía ta, cơn giận vô cớ kéo đến, chẳng rõ là giận ta hay giận chính mình.

 

Hắn xoay người lại, định kéo ta đứng dậy.

 

Thấy ta rụt người, như chán ghét đụng chạm với hắn, sắc mặt hắn càng đen như đáy nồi.

 

"Hắn nếu đối xử tệ với nàng, ta sẽ g.i.ế.c hắn."

 

"?"

 

Hề Ngọc môi đỏ như máu, cúi người tiến lại gần hơn.

 

"Thẩm Ân Nghi, nàng vẫn luôn trốn tránh ta."

 

Ánh mắt ta bắt đầu né tránh.

 

"Không có, ta chỉ là…"

 

"Chỉ là đã quên, chỉ là chán ghét, chỉ là buồn nôn, chỉ là khinh thường."

 

"…"

 

Quên thật cũng không sai.

 

Bên cạnh ta luôn có nhiều bằng hữu, chưa từng thiếu một người tên Hề Ngọc.

 

Có họ bầu bạn, ta mới thoát ra khỏi bóng ma khi biết “tiên nữ” kia lại là nam nhân.

 

Dù lúc này có việc cần nhờ, ta vẫn lầm bầm phản bác: "Rõ ràng là ngươi lừa ta trước."

 

"Ta chưa từng nói ta là nữ tử."

 

"Vậy sao ngươi còn bảo ta và Kỷ Minh Trừng không thể nam nữ thụ thụ bất thân?"

 

"Đó là chuyện đương nhiên!"

 

Ta trừng mắt nhìn hắn, trong lòng hơi khó chịu: "Ngươi hung dữ cái gì chứ?"

 

Hề Ngọc lúc này mới như bừng tỉnh, khẽ hạ giọng xin lỗi ta, cứ như vừa trải qua nỗi đau khổ khôn cùng.

 

"Ba tháng trời, nàng không nói với ta một lời nào, không liếc nhìn ta một lần, không để tâm đến ta… toàn bộ đều là không."

 

Ta cúi đầu.

 

"Ta cũng nên xin lỗi, dù sao thì bây giờ ta cũng phải thành thân với biểu ca của ngươi, hai ta… vẫn nên bớt gặp mặt thì hơn."

 

Hề Ngọc khựng lại.

 

Hồi lâu sau, hắn khẽ cười.

 

"Được thôi."

 

21

 

Tới giờ, ta vẫn cảm thấy nơi n.g.ự.c nghẹn lại khi nghĩ đến chuyện ngày hôm đó.

 

Ngày thành thân sắp tới, nhìn từng rương sính lễ được Hề gia đưa tới, mặt ta tràn ngập u sầu.

 

Hai chữ "thành thân" ấy, chẳng ngờ lại khiến người ta nhiều cảm khái như vậy.

 

Từ nay về sau, giữa Thẩm Ân Nghi và Hề Ngọc, chỉ còn là quan hệ biểu tẩu mà thôi.

 

Lúc ấy, cửa bỗng vang lên tiếng gõ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Phụ thân, mẫu thân thật sự đã trở về rồi.

 

Ta sững người đứng dậy, ngẩn ngơ bước ra cửa.

 

Ngay giây khắc kế tiếp, òa khóc lao vào lòng họ.

 

Hai người gầy đi nhiều.

 

Nghĩ cũng phải, trong ngục làm sao ăn được bữa cơm lành canh ngọt.

 

Ta vừa lau nước mắt, vừa kể rõ chân tướng, nói rằng là Hề gia ra tay tương trợ.

 

Là biểu ca của Hề Ngọc đã giúp một phen.

 

Trong khoảnh khắc cả nhà đoàn tụ, ta cũng nói luôn chuyện mình sắp thành thân.

 

Sắc mặt mẫu thân lập tức thay đổi.

 

"Gả ư? Có phải Hề gia lấy việc này để uy h.i.ế.p con không…"

 

Ta vội lắc đầu: "Mẹ, là nữ nhi tự nguyện."

 

"Con và biểu ca của Hề Ngọc sớm đã sinh lòng cảm mến, hai bên có ý, con nguyện làm thê tử của chàng, nên chàng mới sẵn lòng giúp nhà ta một lần."

 

Ta không hề hành động bốc đồng.

 

Có được thế lực của Hề gia, phụ mẫu ta có thể được trở về, tài sản nhà họ Thẩm cũng chẳng còn ai dòm ngó.

 

Nói cho cùng, đó là một chỗ dựa vững chắc trong chốn thương trường.

 

Dù nhìn thế nào, chuyện này cũng trăm lợi mà không có lấy một hại.

 

Nếu có chăng chỉ là vợ chồng bất hòa về sau, thì để sau này tính tiếp.

 

Từ trước đến nay, ta vẫn chỉ nhìn vào trước mắt.

 

Mẫu thân trầm mặc một lúc lâu.

 

Bà nhẹ nhàng ôm lấy ta.

 

"Là cha mẹ khiến con phải chịu khổ rồi."

 

Ta lắc đầu. Khổ gì chứ?

 

Cùng lắm sau này nếu thật sự không hợp, thì hòa ly rồi dọn đến nơi khác, ta sẽ ở bên cha mẹ suốt đời.

 

Chỉ cần cả nhà chúng ta được bình an bên nhau là đủ rồi.

 

22

 

Khi tấm khăn voan đỏ phủ lên mặt, ta vẫn còn thấy lâng lâng mơ hồ.

 

Mãi đến khi nắm lấy dải lụa đỏ, trông thấy đôi giày đen dài dưới tấm màn đỏ bên cạnh, ta mới thật sự hiểu ra, bản thân sắp thành thân rồi.

 

Hề gia coi trọng mối hôn sự này vô cùng.

 

Mọi thứ đều đã chuẩn bị chu toàn.

 

Ta cảm kích lắm.

 

Mãi đến khi giọng hô lanh lảnh vang lên: "Phu thê đối bái!"

 

Ta bỗng thấy ngơ ngẩn.

 

Ta thực sự đã thành thân rồi.

 

Với biểu ca của Hề Ngọc.

 

Bước chân vào cửa cao môn đại hộ, từ nay về sau sẽ sống một cuộc đời ba không:

 

Không biết phu quân họ gì tên chi.

 

Không biết tính tình ra sao.

 

Không biết hắn dựa vào đâu để sinh sống.

 

Ta dè dặt ngồi trên hỉ sàng, trong lòng thoáng chút buồn bã.

 

Hôm nay, Hề Ngọc không đến.

 

Dù là biểu ca thành thân, hắn cũng không chịu đến nhìn ta một lần sao?

 

Ta chỉ nghĩ rằng, dẫu sao chúng ta cũng từng nương tựa nhau bao năm, chẳng lẽ chẳng còn chút tình nghĩa xưa nào sao…

 

Ngay cả lời chúc phúc, hắn cũng không muốn dành cho ta ư?

 

Hồng Trần Vô Định

Nghĩ đến đây, mũi ta cay xè.

 

Đúng lúc ấy, có người bước vào.

 

Ta vội kìm nước mắt, tim đập thình thịch.

 

Người kia ngồi xuống bên cạnh ta.

 

Một bàn tay thon dài, trắng trẻo khẽ đặt lên mu bàn tay ta, lạnh buốt.