Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược

Chương 85: Đút thuốc



Phủ Trụ Quốc đại tướng quân, hạ nhân đến báo tin lắp bắp thuật lại nguyên văn, Trì đại công tử vội vàng đến nỗi sùi bọt mép: "Không đến ư? Sao nàng lại không đến? Ngươi có nói rõ hay không, A Hành nôn ra máu, đêm qua đã sốt cao, giờ hôn mê bất tỉnh, liên tục nói mê sảng.

Nàng là hôn thê của hắn, đến thăm mà cũng không chịu, lòng dạ làm bằng đá sao?"

Trì nhị thiếu gia khẽ cau mày, tuy lời nói của đại ca không mấy dễ nghe, nhưng những gì hắn nói đều đúng.

Chưa nói đến chuyện A Hành năm sáu tuổi đỡ tên cho Thẩm cô nương suýt mất mạng, năm mười bốn tuổi lại lấy thân mình gánh vác phân nửa hàn độc cho nàng, tình nghĩa còn đó. Chưa nói đến việc hy sinh tính mạng vì nàng, hai phủ đã đính hôn, Thẩm lão phu nhân bên cạnh dù tuổi cao sức yếu cũng đến thăm tôn nữ tế tương lai, mà vị hôn thê lại không đến?

Trong lòng hai huynh đệ bất mãn.

Trì phu nhân ở bên mép giường lau mồ hôi cho nữ nhi, nghe tiếng ồn ào bèn quát lớn: "Ồn cái gì mà ồn, A Hành còn đang hôn mê, có thời gian thì đi tìm đại phu giỏi hơn đến đây, không giúp được gì thì câm miệng cho nương!"

Trì Anh, Trì Ngải không dám chọc giận nương vào lúc này, ở lại một lúc nhìn sắc mặt ốm yếu của ấu đệ, nhẫn nhịn rời khỏi phòng, quả thực đi tìm y giả hỏi mua thuốc.

"Con làm thế này là đâm vào tim nương đấy, chuyện lớn đến đâu cũng không nên làm khổ bản thân như vậy. Cái gì giả cũng không thể thành thật, thuận theo thời thế có gì sai? Con vốn thông minh lanh lợi, sao lần này lại cố chấp như vậy?

Con bị thương như vậy mà Thanh Hòa còn không chịu đến. Đứa nhỏ ngốc, nương phải nói gì về con đây? Muốn chiếm lấy trái tim của một người, con không được chột dạ. Nếu con chột dạ, chẳng phải là đang ép nàng suy nghĩ lung tung sao..."

Không biết nàng có nghe thấy những lời này không, Trì phu nhân đau lòng nữ nhi nên cầm khăn ướt điểm nhẹ vào đôi môi khô khốc của con.

Trì đại tướng quân sau một đêm liền hốc hác, râu ria lởm chởm, đầy vẻ lo lắng bước đến gần nàng, hối hận vì những lời đã nói với nàng đêm qua.

"A Diễn..."

Trì Diễn ôm vai thê tử: "Không sao đâu, ta đã viết thư cho đạo trưởng rồi. Có nàng ở đây, chắc chắn A Hành sẽ bình an vô sự."

Người nằm trên giường sốt cao đến bất tỉnh nhân sự, đến trưa mới hạ sốt.

Trì phu nhân lo hạ nhân sơ ý nên đích thân đi sắc thuốc, nước thuốc bốc lên nghi ngút hơi nóng, vừa vào phòng liền thấy tay Trì Hành múa may, hét lớn: "Ta không có, ta không có..."

Nức nở rồi bật khóc, nước mắt tuôn dài hai bên khóe mắt thấm ướt cả gối: "Ta không có... Tỷ tỷ tin ta đi... Ta không có, ta không có...'"

Một ngụm sương máu đột nhiên phun ra từ miệng nàng.

Vạt áo của Trì phu nhân nhuộm đỏ bởi máu phun ra từ miệng nàng, chén thuốc trong tay vỡ tan, giọng nàng run rẩy: "A Hành, A Hành!"

Hai ngày liên tiếp, thuốc thang châm cứu đều vô hiệu, cuối cùng ngay cả thuốc cũng không rót vào được, hàm răng Trì Hành cắn chặt, trong mơ cũng bắt đầu tuyệt thực.

Như thể quyết tâm tìm cái chết để chứng minh trong sạch.

Đây là bệnh điên.

Trước đó nàng cũng từng phát điên, có điên thì cùng lắm cũng chỉ khóc lóc chứ không làm tổn thương thân thể. Lần này thì hay rồi, việc bé tẹo mà nàng cũng đòi sống đòi chết.

Trì phu nhân đứng canh bên giường thường mắng nàng, vừa khóc vừa mắng, nói đây là món nợ đời của mình.

Hai ngày nay, trong cung phái đến hai nhóm Ngự y, dù y thuật của họ có giỏi đến đâu cũng không thể đút thuốc vào miệng của Trì tam công tử. Cả Trì gia đều chìm trong bầu không khí u ám ảm đạm, Trì Diễn đã nộp tấu chương xin ở nhà để ở bên nữ nhi, ai nấy mong ngóng ngày đêm chờ đợi Khương Tinh đến.

Không chờ được Khương thần y, Quý phi nương nương bãi giá đến phủ Tướng quân.

Tiết Linh vội vàng đến.

Đi đường còn mang theo gió.

Nàng mơ hồ cảm thấy chính lời nói lạnh lùng ngày đó của mình đã khiến người ta sợ hãi. Tiểu tướng quân chưa trải sự đời bỗng nhiên phải gánh trên vai sinh mệnh của hàng trăm người trong phủ Tướng quân. Toàn bộ vinh nhục của Trì gia đều phụ thuộc vào một mình nàng, nghìn cân treo sợi tóc, tiến thoái lưỡng nan, ép đứa nhỏ đến tàn nhẫn.

Ngày hôm đó, biểu hiện của A Hành lúc ở trên giường quả thực rất bất thường.

Toát lên vẻ hung hãn.

Không phù hợp với tính tình xưa nay của nàng.

Sau một hồi suy nghĩ, nàng nhận ra rằng đó có lẽ là phản ứng bản năng của Tiểu tướng quân trước tình huống nguy hiểm đến tính mạng.

Tâm hồn nàng đơn giản, diễn không tốt thì sợ liên lụy người vô tội, diễn quá tốt, lại có lỗi với vị hôn thê.

Có lẽ để diễn xuất cho thật, nàng buộc phải tưởng tượng Quý phi tỷ tỷ mà mình kính trọng như cô nương mình yêu thương nhất.

Đôi khi nàng hơi nghịch ngợm nhưng bản chất vẫn trong sáng. Niên thiếu chân thành, rơi vào ngõ cụt không thoát ra được, chẳng phải là đang chuốc khổ sao?

"Tâm bệnh chỉ có tâm dược mới chữa được." Tiết Linh rút tay bắt mạch về: "Chuyện này phải chờ đến khi Thẩm Thanh Hòa tới mới có thể giải quyết."

"Ta đi cầu xin nàng!"

Trì phu nhân quay người rời đi.

Tiết Linh thấp giọng thở dài.

Nàng ngơ ngác ngồi trên ghế gỗ lê: A Hành đã thành ra thế này, tỷ tỷ vẫn chưa chịu xuất hiện sao?

***

Vĩnh Thành.

Một túp lều tranh.

Khương Tinh bói toán mệnh số cho Đế tinh lần thứ bảy, kết quả đều là họa phúc lẫn lộn.

"Xem ra, không thể không đi rồi."

Tiết Linh đang ở Trì gia.

Tiết Linh đang đợi nàng.

Nàng mím môi đi tới đi lui trong nhà, đi tới đi lui bốn năm lần rồi cõng giỏ thuốc, bước ra cửa.

Đi!

Đế tinh không thể để xảy ra sai sót!

***

Biệt uyển Tú Xuân.

Quản gia kính cẩn mời người vào cửa.

Bước vào chủ viện, mùi thuốc nồng nặc lan tỏa trong không khí. Liễu Cầm bưng chén thuốc đã nấu đi qua hành lang, gặp Trì phu nhân, lập tức đưa chén thuốc cho Liễu Sắt.

Nàng bước đến trước mặt, khom người hành lễ: "Gặp qua phu nhân."

Trong lòng Trì phu nhân lạnh lẽo: "Thanh Hòa đâu?"

Liễu Cầm nói: "Tiểu thư ngã bệnh."

"Đưa ta đi xem!"

Bà muốn xem, Liễu Cầm sao dám ngăn cản?

Trong phòng, Liễu Sắt ngồi ở trước giường cẩn thận đút thuốc cho tiểu thư, khi có người tới cũng không ngừng động tác.

Trên giường bệnh, nữ tử tái nhợt như tờ giấy, cũng may thói quen nhiều năm đã giúp nàng có thể nuốt trọn chén thuốc đắng mà không bị ảnh hưởng bởi cơn buồn ngủ.

Vị kia nhà mình hôn mê bất tỉnh, người ở biệt uyển cũng thê thảm vô cùng, nhìn thấy cảnh này, tim Trì phu nhân như vỡ tan thành từng mảnh.

Người bệnh còn chưa tỉnh lại, mà dù có tỉnh dậy thì cũng không nên nói ra những lời đó.

Nàng bất lực trở về.

Khi Thanh Hòa tỉnh dậy, gió tuyết bên ngoài vừa mới ngừng.

Trời cao cuối cùng cũng thương xót con người, mặt trời ló ra khỏi đám mây, ấm áp đã xa vắng bao lâu nay bao trùm lấy Thịnh Kinh Thành.

Mấy ngày qua, nàng ăn không ngon, ngủ không yên, gầy đi rất nhiều, khuôn mặt nhỏ không còn chút máu, vừa tỉnh dậy miệng đắng chát, Liễu Cầm ân cần đưa một viên mứt đến bên miệng nàng.

Ngậm viên mứt, Thanh Hòa tựa vào đầu giường, nhai kỹ nuốt quả rồi mới hỏi: "Hôm nay có ai đến không?"

"Có."

Tim Thanh Hòa nhói đau: "Là Trì phu nhân à?"

Cầm Sắt đồng loạt gật đầu.

Ngay cả Trì phu nhân vốn luôn bình tĩnh cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa, có thể thấy tình hình của Tiểu tướng quân nguy kịch đến mức nào...

Mỹ nhân trên giường ngẩn ngơ nhìn vào hư vô, đôi mắt dần dần phủ một lớp sương mỏng. Nàng từ từ cúi đầu, những ngón tay trắng ngần nắm chặt góc chăn, khóe mắt rưng rưng một màu hồng ươn ướt: "Sao nàng có thể làm như vậy chứ?"

Giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại đến nỗi người ta gần như không nghe rõ đã tan biến trên môi.

Nàng oán trách người trong lòng đã lợi dụng tình cảm của mình, càng giận hơn khi nàng ấy lại tự làm tổn thương bản thân.

"Thôi."

Nàng nhấc chăn gấm lên, nói: "Chuẩn bị xe."

"Nhưng tiểu thư vẫn chưa khỏe—"

"Nàng ấy hờn dỗi còn có người dỗ dành, ta mà hờn dỗi thì sẽ mất nàng ấy. Chuẩn bị xe đi."

***

"A nương, Thanh Hòa đâu rồi?"

Trì Anh chạy ra ngoài nhìn xung quanh, không thấy xe ngựa của Thẩm gia, lòng như lửa đốt: "Con đi trói nàng tới!"

"Càn quấy!"

Trì phu nhân quát lớn một tiếng, Trì đại công tử dừng bước, vẻ mặt uể oải.

Là hắn muốn càn quấy sao? Tình hình của A Hành càng ngày càng tệ hơn, nếu cứ thế này, ngay cả thần tiên cũng khó cứu.

"Các ngươi cút vào cho ta!"

Trì Anh Trì Ngải nhìn nhau, vẻ mặt đưa đám, bất đắc dĩ đi theo nương.

Bước vào tiền đường, Trì phu nhân trông tiều tụy mệt mỏi: "Nàng bệnh rồi, các ngươi đừng quấy rầy nàng, tránh cho A Hành tỉnh lại náo loạn với các ngươi."

Trì Ngải bất chợt lên tiếng: "Đúng vậy, A Hành coi Thẩm cô nương như trân bảo."

Hắn vốn lịch sự nho nhã, hiếm khi nói chuyện mỉa mai người khác.

Trì Hành nằm bất tỉnh trên giường bệnh hai ngày, người làm nhị ca này đã gầy đi năm cân, cả nhà đều vây quanh một người, nhưng lại không phải là người A Hành mong muốn nhất.

Lòng hắn chua xót vô cùng, chua xót hóa thành oán giận. Hắn không thể oán trách ấu đệ được cưng chiều hết mực, chỉ có thể oán giận đích nữ Thẩm gia vốn không thân với hắn.

"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Trì Anh sầu lo đến sứt đầu mẻ trán.

Đúng vậy, phải làm gì bây giờ?

Trì phu nhân vì quá lo lắng mà rơi vào tình trạng hoang mang kéo dài.

"Cha con đâu?"

"Cha đang ở trong phòng với A Hành."

Ba mẹ con nhất thời không nói nên lời.

"Phu nhân! Phu nhân!" Quản gia vội vàng chạy vào: "Thuốc tới, Thẩm cô nương tới!"

***

Thẩm cô nương bệnh tật ốm yếu chính là thuốc của Trì tiểu tướng quân.

Nàng đến, thuốc cũng đến rồi.

Trời quang mây tạnh, Thẩm Thanh Hòa được mọi người trong Trì gia vui vẻ đón vào phủ. Nàng đến như mang theo hy vọng, xua tan đi bầu không khí ảm đạm bao trùm lên phủ Tướng quân.

Trước đây Trì Anh và Trì Ngải rất có ý kiến với nàng, nay người đã đến, mọi oán trách đều tan biến, bọn hắn ân cần chu đáo hết mực, chỉ hận không thể chịu đòn nhận tội, hô vang "thần tiên sống cứu khổ cứu nạn".

Nàng vẫn đang bị bệnh, nhiều người vây quanh sẽ quấy rầy đến nàng. Trì phu nhân đuổi những người không liên quan đi, nhìn nàng bình tĩnh bắt mạch cho A Hành.

Trì Anh cầm văn phòng tứ bảo [1] đến đưa cho nàng chép. Nhìn em dâu tốt nhanh chóng viết xuống những dòng chữ đoan trang mà mạnh mẽ, Trì Anh nhận lấy đơn thuốc, vô cùng háo hức chạy đi sắc thuốc cùng với Trì Ngải.

[1]: Bút, mực, giấy, nghiên.

Xử lý mọi việc vặt đâu vào đấy, trong mắt Thanh Hòa chỉ chứa được một người.

Trì đại tướng quân nhìn mà cảm khái trong lòng, than thở A Hành phúc trạch thâm hậu, số mệnh an bài cho nàng có Thẩm cô nương bên cạnh bảo vệ che chở, hắn không muốn nán lại lâu bèn nắm tay thê tử kết tóc cùng nhau lui ra ngoài, để lại cho hai người không gian riêng tư.

Bên trong phòng yên tĩnh, Thanh Hòa dùng bàn tay trắng nõn khẽ vuốt ve khuôn mặt gầy gò kia, những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Khóc đủ rồi, nàng nắm tay Trì Hành, ánh mắt thất thần.

"Nguyên âm của ngươi còn ở đó không?"

Hỏi mà không ai trả lời, mặt nàng đỏ bừng, thầm nghĩ không nên nghĩ xấu về A Trì.

A Trì là A Trì của nàng, nàng nên biết rõ nhất nàng ấy là người như thế nào. Nhưng đôi khi cảm xúc đến quá nhanh, càng quan tâm thì lại càng lo lắng được mất, không thể kiểm soát bản thân.

Suy nghĩ vẩn vơ không biết bao lâu, nàng khẽ cười: "Nếu ta hiểu lầm ngươi, khi tỉnh dậy ngươi nhất định phải nói cho ta biết. Ngươi có chuyện giấu ta, đến một câu cũng không nói, bộ dáng chột dạ của ngươi ta liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu. A Trì, ta không sợ ngươi phạm sai lầm, nhưng có những sai lầm nếu có thể tốt nhất đừng mắc phải.

Ta không thể rời xa ngươi, cũng không nỡ buông ngươi ra. Ngươi cũng biết tính khí của ta nhỏ nhen, ta có thể tha thứ cho ngươi, nhưng đó là tha thứ cho ngươi bằng cách tự làm tổn thương bản thân mình. Ta muốn ngươi, muốn con người hoàn chỉnh của ngươi. Ta đang chờ nghe lời giải thích của ngươi đây."

"Thuốc đây!"

Trì Anh ôm khay gỗ ở bên ngoài hô lớn, dừng lại một chút rồi kéo rèm đi vào.

Hắn tạm dừng một lúc cũng đủ để Thanh Hòa sắp xếp tâm trạng và chỉnh tề dung nhan.

Hai vị công tử Trì gia, Trì đại tướng quân và Trì phu nhân đều nín thở, nhìn chằm chằm vào trong phòng, mong được chứng kiến ​​kỳ tích xảy ra.

Chén sứ thanh hoa được đưa đến tay Thanh Hòa, nàng cúi mắt cẩn thận thổi tan lớp bọt nóng trên bề mặt nước, không thèm nhìn muỗng sứ, nâng chén thuốc lên miệng thử nhấp một ngụm nhỏ, cúi người, đôi môi dính bọt thuốc áp lên hai cánh môi mềm mại.

Như tuyên bố không coi ai ra gì, khiến cho Trì gia phụ tử thầm xúc động, xuất phát từ lòng kính trọng, bọn họ lặng lẽ lui ra khỏi phòng.

Đầu lưỡi cứng đầu không chịu khuất phục mở ra hàm răng, ngụm thuốc đắng chát đầu tiên đưa vào, hơi thở Thanh Hòa rối loạn, hơi nghiêng đầu, hỏi: "Tiếp theo, ngài còn muốn xem sao?"

Trì phu nhân cảm thấy bối rối trước ánh mắt bình thản của tiểu bối, sau khi xác nhận việc cho thuốc không gặp trở ngại, nét lo âu giữa mày tan biến, nàng nhẹ nhàng rời đi.

Nên uống thuốc khi còn nóng.

Thẩm cô nương hành động dứt khoát, không hề do dự.

............................

Chúc mọi người năm mới vui vẻ và nhiều sức khoẻ nha. Hy vọng mọi người có một ngày mùng 1 thật nhiều niềm vui bên những người thân yêu 🎉🧧