Mặc kệ trời đã tối, đích thân dẫn người tới đón Tiểu Tiểu.
Lạc tiệp dư lập tức hoảng loạn.
Vốn dĩ, khi ta mang thai, Tiểu Tiểu công chúa được đưa về Chiêu Phòng điện, nàng vẫn ôm hy vọng có ngày ta sẽ trả Tiểu Tiểu lại cho nàng.
Nhưng giờ Tiểu Tiểu về tay Lý Như Dung.
Nàng cảm thấy mọi hy vọng đều tan biến.
Xuất thân chỉ là cung nữ, lúc còn ở Đông cung cũng chẳng có địa vị.
Mãi đến khi được giao nuôi dưỡng Tiểu Tiểu công chúa, cuộc sống mới khấm khá hơn đôi chút.
Mất đi Tiểu Tiểu, nàng ta chẳng là gì trong hậu cung này nữa.
Ta không muốn gặp Lạc tiệp dư.
Nàng quỳ ngoài điện.
Suốt ba ngày, mỗi ngày đều tới, quỳ từ sáng đến tối mới rời đi.
Đến ngày thứ tư, Chu Phấn thưa:
"Nương nương, Lạc tiệp dư nói có chuyện cơ mật quan trọng, nhất định phải diện kiến người mới dám bẩm báo."
Ta vuốt bụng, giọng nhàn nhạt: "Để nàng ta vào đi."
Lạc tiệp dư vừa vào cửa đã quỳ rạp xuống.
"Nương nương, xin người cứu thần thiếp, thần thiếp không thể mất Tiểu Tiểu."
Ta không buồn nhìn nàng ta.
"Không còn chuyện gì khác thì lui đi."
Hồng Trần Vô Định
"Không, không, không!"
Lạc tiệp dư vội vàng lắc đầu, hoảng hốt.
"Nương nương, thần thiếp muốn bẩm rằng, năm xưa thần thiếp không phải tự nguyện hầu hạ, mà là do Hoàng thượng sau khi uống rượu, nhất thời nổi hứng."
"Thần thiếp sáu tuổi đã nhập phủ, khi ấy Hoàng thượng còn chưa là Thái tử. Thần thiếp có ký một khế ước mười năm, chỉ đợi đủ hạn trở về quê thành thân."
"Xảy ra chuyện đó, chỉ còn bảy ngày nữa là đến kỳ hạn."
Ta lạnh nhạt: "Chuyện đáng thương của ngươi, liên quan gì tới bản cung?"
Trong thâm cung, thứ vô dụng nhất chính là lòng trắc ẩn.
Lưu Cảnh thấy ta đã nhấc chén trà, liền lên tiếng: "Lạc tiệp dư, mời đi thôi, nô tỳ tiễn người."
Lạc tiệp dư hoảng hốt: "Còn một chuyện nữa, thần thiếp chỉ dám nói cho một mình nương nương."
Ta gật đầu, Lưu Cảnh lĩnh mệnh lui ra ngoài.
29
Trước kia Hoàng thượng nhất quyết không chịu nạp phi.
Nay lại chủ động phong Lý Như Dung, khiến đám triều thần lập tức xôn xao.
Bọn họ trước tiên dâng tấu thỉnh lập Thái tử.
Hoàng thượng nổi giận lôi đình.
"Trẫm còn trẻ, vẫn có thể sinh thêm vô số hoàng tử. Hay là..."
"Các ngươi đều là bè đảng của Đại hoàng tử, muốn mưu đoạt ngôi vị chăng?"
Một chiếc mũ lớn như vậy chụp xuống, khiến quần thần đều kinh hồn bạt vía.
Hiện giờ Đại hoàng tử tuổi còn nhỏ, quyền thế trong tay chẳng có gì, Hoàng thượng lại tỏ rõ sự bất mãn đối với hắn, ai cũng không dám tự rước họa vào thân, bị gán tội là phe cánh của Đại hoàng tử.
Chuyện lập Thái tử tạm thời gác lại, triều thần lại xoay sang tấu xin Hoàng thượng chọn tú nữ mở rộng hậu cung.
Nhưng Hoàng thượng vẫn chưa buông tha cho Đại hoàng tử.
Nghe nói, Hoàng thượng đột nhiên nổi hứng, tự mình tới Thượng thư phòng.
Vừa vặn chứng kiến Đại hoàng tử trả lời sai một câu hỏi của Thái phó.
Hoàng thượng giận dữ, mắng Đại hoàng tử lười nhác không tiến bộ, còn sai người đánh một trận roi trước mặt văn võ bá quan.