Hoàng thượng hơi khựng lại: "Tất nhiên. Nàng uống xong sẽ mau khỏe."
Ta nâng chén thuốc, chậm rãi nói:
"Hoàng thượng vẫn như xưa, giả ngây giả dại, tàn nhẫn vô tình."
"Ngài mưu tính bấy lâu, chẳng phải cũng chỉ vì ngày hôm nay sao?"
"Giờ khắp thiên hạ đều biết, thần thiếp sinh nở tổn thương nguyên khí, vì chuyện của phụ thân và tam ca mà ưu phiền thành bệnh, thọ chẳng còn bao nhiêu."
"Thần thiếp mà c.h.ế.t đi, cũng không ai nghi ngờ tới thuốc thang có vấn đề. Ngay cả gia quyến thần thiếp cũng chỉ biết bi ai mà thôi."
Ta mỉm cười kiều mị:
"Hoàng thượng, ngài nói xem có đúng vậy không?
Sắc mặt Hoàng thượng thoáng cái liền trầm xuống.
Hắn có vẻ nghi hoặc, càng nhìn ta càng lạnh.
"Lan Từ, nàng đang nói linh tinh gì vậy? Trẫm sao có thể hại nàng? Nàng vừa sinh cho trẫm một hoàng tử, trẫm còn định sắc lập nó làm Thái tử. Tương lai nó làm vua, nàng còn được làm Thái hậu kia mà."
Ta cười càng rực rỡ.
"Thật vậy sao? Thần thiếp thực sự có thể sống đến ngày đó sao?"
"Vậy còn Hoàng thượng, ngài không thấy khó thở chút nào sao?"
40
"Độc phụ, ngươi muốn hại trẫm? Triệu Tư, mau đưa trẫm tới chỗ Hiền phi."
Hoàng thượng sợ c.h.ế.t vô cùng.
Đến điện của Lý Như Dung, lập tức truyền thái y.
Nghe tin hoàng thượng lâm bệnh, Lạc tiệp dư cũng dẫn theo Tiểu Tiểu công chúa tới thăm.
Hồng Trần Vô Định
Thái y viện kéo tới quá nửa.
Các thái y cẩn trọng bắt mạch, kết luận rằng: "Hoàng thượng vì lao lực quá độ, cần tĩnh dưỡng."
Ta sai người dâng lên nhân sâm trăm năm tuổi.
"Hoàng thượng, ngài dùng nhân sâm này tẩm bổ thân thể đi. Đừng để lần sau lại mệt nhọc quá độ rồi mắng thần thiếp là độc phụ.”
"Chẳng lẽ hoàng thượng nghĩ thần thiếp hạ độc?”
"Thần thiếp cũng rất muốn biết, vì sao hoàng thượng đối với thần thiếp lúc lạnh lúc nóng."
Hoàng thượng mặt mày âm trầm, nhìn ta đầy oán hận.
"Tất cả là tại ngươi, Cố Lan Từ! Chính ngươi bức c.h.ế.t Nhân Trinh hoàng hậu. Nàng đối với ngươi như tỷ tỷ ruột thịt, khi mang thai vẫn vì ngươi may áo váy tỉ mỉ, không hề có nửa phần thất lễ, ngươi vì sao phải hại nàng?"
Ta cười lạnh.
"Quả nhiên, Hoàng hậu không có lỗi với thần thiếp. Cho nên kẻ hại nàng, tuyệt không phải thần thiếp."
Hoàng thượng cắn răng: "Cho dù không phải ngươi, thì cũng là phụ thân ngươi, chính hắn bức ép nàng."
Ta hừ lạnh một tiếng, hướng ngoài cửa gọi: "Vào đi."
Tiêu Dật Hiên bước vào.
"Phụ hoàng, đã lâu không gặp."
Hoàng thượng trừng lớn mắt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Dật Hiên? Ngươi không phải đang ở Giang Nam sao, sao lại về kinh, trẫm sao chẳng nhận được tin tức?"
Tiêu Dật Hiên khẽ cười: "Phụ hoàng, có khi nào, ngay từ đầu kẻ đi Giang Nam chính là thế thân của nhi thần?"
Sắc mặt hoàng thượng đầy cảnh giác: "Ngươi về đây làm gì?"
Tiêu Dật Hiên lười nhác: "Phụ hoàng, nhi thần nghe nói người nhớ mẫu hậu, nên muốn tới bầu bạn."
Hoàng thượng trầm giọng: "Đủ rồi, ngươi có thể lui ra."
Tiêu Dật Hiên lắc đầu.
"Phụ hoàng đừng vội. Nhi thần hôm nay đến là muốn nói về cái c.h.ế.t của mẫu hậu."
"Phụ hoàng chắc chưa biết, trước khi mất mẫu hậu đã phát hiện bà đỡ có vấn đề."
"Chỉ là khi mẫu hậu ra đi, nhi thần tra xét, thì chỉ còn lại t.h.i t.h.ể của bà đỡ kia."
"Cho đến một lần phụ hoàng vì nhớ thương mẫu hậu mà uống rượu say, vô tình bật thốt gọi tên tự của mẫu hậu, còn nói, sẽ khiến Cố gia không có kết cục tốt."
Tiêu Dật Hiên cười lạnh.
"Không giấu phụ hoàng, lúc đầu nhi thần cũng từng hoài nghi Cố gia."
"Nhưng sau này âm thầm điều tra, mới phát hiện Cố gia chưa từng mưu hại mẫu hậu, cũng chưa từng có hành động bất chính nào."
"Ngược lại, có một lần cung nữ bên mẫu hậu kể rằng, khi mẫu hậu mang thai Tiểu Tiểu, từng có một lần phụ hoàng mặt mày buồn bã mà thổ lộ, rằng nhà họ Cố nguyện ý trợ giúp người, chỉ cần người ban cho Lan Từ ngôi hoàng hậu, và sinh cho người một đứa con."
"Phụ hoàng cố ý bóng gió, hy vọng mẫu hậu tự mình mở lời thoái vị, đúng không?”
"Chỉ tiếc, mẫu hậu không hề hiểu được ẩn ý của người, bà ấy thật lòng an ủi người, còn nói nguyện cùng người đồng cam cộng khổ."
Ta trừng mắt nhìn hoàng thượng.
"Cho nên, người cảm thấy mẫu hậu không biết thời thế, vì tham luyến ngôi vị hoàng hậu mà phải chết?"
Hoàng thượng tránh ánh mắt.
"Trẫm cũng không muốn vậy, đều do Cố gia bức ép trẫm!"
Ta cố nén phẫn nộ.
"Phụ thân ta từ đầu đến cuối, chưa từng yêu cầu g.i.ế.c c.h.ế.t Khanh tỷ tỷ!"
Ta kiên quyết tranh luận, lời lẽ sắc bén:
"Hoàng thượng không chỉ hại c.h.ế.t Khanh tỷ tỷ. Còn muốn dùng lại đúng phương pháp đó, hại c.h.ế.t thần thiếp. Chuyện Thải Bình tung tin đồn nhảm, chỉ e cũng là do Hoàng thượng ngấm ngầm sai khiến.”
“Hoàng thượng còn hứa hẹn, nếu nàng ta giúp ngài làm việc, sẽ ban ân sủng, cho phép nàng ta làm chủ tử như Lạc Tiệp dư, thật đáng cười!"
41
Hoàng thượng nổi trận lôi đình.
"Triệu Tư, truyền chỉ. Hoàng hậu Cố Lan Từ trái ý thánh chỉ, phế vào lãnh cung."
Thế nhưng, không một ai trả lời.
Hoàng thượng muốn đứng dậy, nhưng lại không đứng nổi.
"Hiền phi, mau đỡ trẫm dậy."
Lý Như Dung không nhúc nhích.
Ta cười càng thêm vui vẻ.
"Hoàng thượng, ngài quả thực đã trúng độc, nhưng không phải thần thiếp hạ. Là Lạc tiệp dư cùng Lý Hiền phi hợp mưu. Lạc tiệp dư làm hoa sen tô cả đời, từ Đông cung đã làm, chẳng ai nghi ngờ nàng.”
"Còn Lý Hiền phi thì sao, ai cũng biết nàng yêu thích mùi hương cổ phách, trong đó có tùng hương. Lý Hiền phi còn đích thân thêu hương bao tặng ngài, trong đó trộn lẫn cổ phách.”
"Hoa sen tô của Lạc tiệp dư, chính là lúc hoàng thượng muốn dụ thần thiếp uống thuốc đã tự mình ăn thử, phối hợp cùng mùi hương ấy, mới thành độc dược, ngài biết không?"
Hoàng thượng giận dữ.
"Thái y không phải nói trẫm chỉ lao lực quá độ thôi sao?"