“Tạ đại nhân bày mưu lập kế, trước giờ đều đi một bước tính mười bước. Chàng chẳng lẽ không nghĩ tới, hôm nay cứu người ta, Hoàng Hậu nương nương sẽ vì thể diện hai nhà mà ban hôn nàng ta cho chàng sao?”
“Lâm gia không thể để muội ấy làm thiếp, ta cũng không để ai làm chính thê ngoài nàng. Nàng đừng lo. Ta chỉ cảm thấy muội ấy khá thú vị, rất giống nàng trước đây. Nàng đừng làm loạn nữa được không?” Tạ Thời An xoa xoa lông mày, hơi thiếu kiên nhẫn.
“Nếu Lâm gia đồng ý để nàng ta làm thiếp thì sao?”
“Nếu như…”
“Đủ rồi! A Cẩn, mấy năm nay ta đều tuân thủ lời hứa, giữ mình trong sạch, nàng còn muốn thế nào?’
Ta ngơ ngác, thật không ngờ có một ngày hắn sẽ dùng giọng điệu không kiên nhẫn nhẫn như vậy nói chuyện với ta.
“Thời An, có phải chàng không vui?” Ta cẩn thận quan sát nét mặt đối phương.
Tạ Thời An im lặng thật lâu, sau đó mới trả lời: “A Cẩn, ta mãi mãi nhớ rõ ân tình của nàng, ta cũng tự nhận thấy bản thân đối với nàng đã đủ tốt.”
Hắn không phủ nhận lời ta nói.
Hóa ra, thứ hắn nhớ rõ không phải là tình yêu của ta, mà là ân tình.
Hắn cảm thấy báo đáp ta đã đủ nhiều.
Từ khi nào mọi chuyện lại bắt đầu trở nên rõ ràng đến mức chúng ta phải tính toán từng việc một thế này?
Ta đờ đẫn cất lời: “Nếu như ta đồng ý cho chàng nạp thiếp…”
Đồng tử trong mắt Tạ Thời An sáng lên, hắn không từ chối, dường như còn tự hỏi lời này của ta là thật hay chăng.
Cả người ta như ngâm trong nước đá.
Đáng ra ta không nên mở miệng hỏi thử, thái độ hiện giờ của hắn đã đánh nát ảo tưởng cuối cùng trong lòng ta.
Ta không cách nào giả làm đà điểu rụt cổ, né tránh sự thật này cho được.
“A Cẩn, nàng là chính thê của ta, mọi chuyện đều nghe nàng.” Đây là đáp án.
Hắn đồng ý nạp Lâm Ngọc Chi làm thiếp.
Ta bật cười, khóe mi rơi xuống một giọt nước mắt.
“Được, ngày mai ta tiến cung xin chỉ dụ của Hoàng Hậu.”
Năm đó, con đường kế vị gian nan hiểm ác cỡ nào, Tạ Thời An và cửu hoàng tử đều có thể dễ dàng mất mạng, ta và Hoàng Hậu - bấy giờ vẫn là chính phi của cửu hoàng tử, thường xuyên an ủi động viên nhau. Mọi người cùng nhau vượt qua gian khổ, cũng tạo thành chút tình bạn bền chặt.
“Đã nghĩ kỹ rồi, nương nương, xin người hãy hạ chỉ đi.”