Hoàng Hậu nương nương khẽ thở dài: “A Cẩn, bổn cung vốn còn cho rằng tương lai của ngươi sẽ khác ta.”
Ta biết nàng đang cảm thán điều gì, trước kia cũng từng mong ước mộng đẹp một đời một kiếp một đôi nhân.
Đáng tiếc, sau này trở thành Hoàng Hậu, không thể không tiếp nhận hậu cung 3000 giai lệ.
“Đương nhiên không giống nhau, ít ra ta có thể nhờ nương nương mà được tự do.”
Ta cười cay đắng, cúi đầu hành đại lễ trước Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu xua tay: “Để bổn cung nghĩ đã.”
Trở về phủ, ta sai người thông báo cho Tạ Thời An, nói vài ngày nữa Hoàng Hậu sẽ hạ chỉ tứ hôn.
Tuy sắc lệnh ban hôn còn chưa truyền xuống, nhưng lời này cũng coi như mọi chuyện đã định.
Tin tức Tạ thừa tướng muốn nạp thiếp nhanh chóng truyền khắp kinh thành, trong nháy mắt, các thế gia danh môn đều ngo ngoe ảo tưởng.
Hôm sau tham dự yến tiệc trong cung, thậm chí còn có quan viên ngấm ngầm dẫn tới các cô nương chưa xuất giá trong nhà tới trước mặt ta.
“Tạ đại nhân, nữ nhi này của ta yêu thích đánh đàn, nghe nói Tạ đại nhân là nhân tài xuất chúng trong lĩnh vực này, cho nên hôm nay đặc biệt đến thỉnh giáo. Nếu đại nhân cảm thấy con bé không tệ, có thể đưa về dạy dỗ.”
Tạ Thời An nhìn về phía ta, bình tĩnh trả lời: “Hà đại nhân, mọi việc ở nội trạch, đều do phu nhân ta làm chủ.”
Lần đầu tiên ta nhận ra, những dụ hoặc mà Tạ Thời An phải đối mặt lại nhiều đến vậy.
Hắn không phải công tử thân sinh nơi cẩm y ngọc thực, từ nhỏ chứng kiến cảnh phồn hoa.
Hắn là một kẻ tàn nhẫn, bò ra từ bùn lầy tăm tối, quyền thế sắc đẹp chưa nếm trải được bao nhiêu.
Hắn có thể kìm lòng trước cám dỗ được một lần, hai lần, nhưng ngăn được trăm lần, ngàn lần sao?
Huống hồ, hắn đã rung động rồi.
Lúc ý chỉ của Hoàng Hậu được ban xuống, Tạ Thời An đang pha trà gừng đường nâu cho ta.
Một phần ý chỉ là tứ hôn, một phần là lệnh hòa li.
Tứ hôn Lâm Ngọc Chi làm thiếp thất cho hắn.
Lệnh hòa li cho phu thê chúng ta, hơn nữa còn ban cho ta một biệt phủ.
Hoàng Hậu nương nương đã suy xét, lo liệu chu toàn cho ta, cũng coi như cho ta một chỗ dựa.
Ta nhanh chóng tiếp chỉ, cơn đau quặn thắt trong bụng cũng giảm đi một nửa.
Tạ Thời An lần đầu tiên mất bình tĩnh trước mặt mọi người, đánh đổ cốc trà gừng, nắm chặt cổ tay ta, hai mắt vẫn không dám tin: “A Cẩn, nàng muốn hòa li với ta?”