Thâm Tình Tựa Mộng

Chương 9



“Cô thậm chí còn chẳng thể sinh con nối dõi, chẳng thể cho huynh ấy gia đình hoàn chỉnh! Huynh ấy không bỏ cô đã là tận nghĩa! Sao cô còn mặt dày quấn lấy, ngay cả một người thiếp cũng không cho nạp!”

“Nhưng chẳng sao, hôm nay trước mặt mọi người, huynh ấy nhảy xuống cứu ta, hai ta da thịt kề cận, Hoàng Hậu nương nương nhất định sẽ vì thể diện của hai nhà Tạ, Lâm mà ban hôn cho ta.”

Ta nhếch cao khóe miệng, cười mỉa mai: “Lần đầu tiên thấy tiểu thư danh môn vọng tộc vội vàng muốn gả cho người ta làm thiếp.”

“Hôm nay chàng có thể rung động với cô, ngày sau cũng sẽ rung động với người khác.”

“Người như vậy, ta đây rũ bỏ như giày rách, cô lại coi đó là trân bảo, thật buồn cười!”

Ta nhờ người báo lại với Hoàng Hậu, lảo đảo bước ra khỏi cửa cung, dắt theo một con ngựa, lang thang không có mục đích.

Không biết đã đi được bao lâu, ta dừng lại trước một khoảng sân nhỏ.

Đó là nơi đầu tiên chúng ta thuê lúc mới tới kinh thành.

Khi đó, trước khi Thái Tử bị phế truất, cả nhà ta đều bị đối phương hại chết, hắn thi đỗ Thám Hoa nhưng bị Thái Tử chèn ép, chỉ có thể làm một chức biên soạn nhỏ nhoi ở Hàn Lâm Viện, ngày ngày bị chúng quan xa lánh.

Bổng lộc của hắn rất ít, chỉ đủ thuê nổi nơi này.

Trước khi Thái Tử bị phế, chúng ta sống ở nơi này ba năm.

Khi đó, hắn dè dặt hỏi ta: “Nếu cả đời ta chỉ có thể làm một chức biên soạn tầm thường, ở tại nơi này cơm canh đạm bạc, cực khổ một đời, liệu nàng có hối hận vì đã gả cho ta không?”

“Chàng sẽ không dừng chân tại đây đâu.” Ta kiên định nói với hắn.

Sau này, hắn âm thầm nhẫn nhục một thời gian dài, tính toán đặt cược một ván lớn, theo phe cửu hoàng tử.

Cửu hoàng tử vinh quang đại thắng, hắn cũng trở thành người trên vạn người, dưới một người, còn xin cho ta chức cáo mệnh phu nhân nhất phẩm.

Hắn sẽ không hỏi lại ta có hối hận hay không, vì hắn cảm thấy đã cho ta đủ nhiều.

Lúc Tạ Thời An tìm đến, trên mặt còn thoáng nét bực bội.

“Nàng lại làm sao?”

“Đó là một mạng người, bất kể là ai rơi xuống nước, ta đều sẽ cứu.” Tạ Thời An nói năng thật đường hoàng.

Ta ngồi trên ghế đá trong sân, liếc một cái cũng biết rõ hắn nói một đằng nhưng lòng nghĩ một nẻo.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com