Tạ Thời An nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Là nàng đồng ý cho ta nạp thiếp, hiện giờ lại làm loạn thế này, rốt cuộc nàng muốn thế nào?”
“Ta còn có thể làm thế nào?”
Ta ngước nhìn đàn chim bay trên cao, thấp giọng nói: “Cũng chỉ là…nghe ra lời quân có hai tầng ý, cho nên mới dứt khoát quyết định thôi.”
“A Cẩn, nàng đừng nghĩ nhiều. Tuy ta là thừa tướng nhưng sau lưng không có gia tộc hậu thuẫn, ở trong triều cô độc khó đi, cái quan hệ thông gia này chỉ để duy trì…”
Phải không?
“Ta nhớ rõ năm đó Kiến Ninh công chúa cam tâm tình nguyện hạ thấp thân phận làm bình thê, nhưng khi chàng từ chối Hoàng Thượng cũng không phải nói thế này.”
“A Cẩn, cũng không thể trách ta, nàng không thể sinh con, chăn gối tịch mịch, nếu ta có một đứa con…”
Ta thật không ngờ, hắn sẽ lôi chuyện này ra nói.
Năm đó, hắn bị ám sát, ta lấy thân thay hắn chắn đao, thích khách đ.â.m xuyên bụng ta, từ đây không thể sinh con dưỡng cái.
Ta nhìn chằm chằm hắn, giọng điệu run rẩy: “Tạ Thời An, là con người thì đều có chút lương tâm.”
Tạ Thời An lúc này mới sực nhớ, phản ứng lại, vẻ mặt hoảng hốt, muốn tiến đến vài bước ôm ta.
Ta lùi về sau, tay đỡ lấy góc bàn để đứng vững, nản lòng thoái chí: “Ý ta đã quyết, chúng ta buông tha cho nhau thôi.”
Tạ Thời An giơ tay lật đổ bàn ghế: “Phó Hoài Cẩn, nàng đừng mơ! Ta tuyệt đối sẽ không hòa li!”
Đoàn Tử hoảng sợ, chạy đến chắn trước mặt ta, sủa như điên về phía Tạ Thời An.
“Tạ Thời An, chàng muốn kháng chỉ sao?”
Ta cúi người bế Đoàn Tử lên, lạnh nhạt đối mặt với hắn.
Tạ Thời An kìm nén lửa giận ngút trời, hít sâu mấy hơi, quay lại: “A Cẩn, nếu nàng vẫn cố chấp muốn hòa li, chúng ta phải nói cho rõ. Nếu hôm này nàng bước chân ra khỏi Tạ phủ nửa bước, sẽ không thể quay đầu.”
“Nàng phải nghĩ cho kỹ, trên đời này, ngoại trừ ta sẽ không có ai đối tốt với nàng như thế đâu.”
“Nàng gả cho ta từ khi hai bàn tay trắng, tất cả mọi thứ trong Tạ phủ này đều là của ta, nàng không có thứ gì, sống thế nào đây?”
“Nàng không có kỹ nghệ, cơ thể yếu ớt, chưa từng bôn ba vất vả vì kế sinh nhai, là một bông hoa trong lồng kính, nếu không nuôi dưỡng nơi quý phủ, chẳng mấy mà héo tàn.”
Trong lời nói của Tạ Thời An còn mang ý uy hiếp.
Tạ Thời An có phải đã quên, ta cũng từng cưỡi ngựa b.ắ.n cung, là một nữ tử mạnh mẽ chiến đấu với vua sói?