Mấy năm nay tuy có chút bệnh nhẹ, nhưng cũng không đến mức rời khỏi Tạ thừa tướng mà không sống nổi.
Hóa ra, không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã coi thường ta đến vậy.
Thế nhưng, ta lại không phát hiện.
Thật không còn gì để nói, ta xoay người, kiên định bước ra bên ngoài.
Đoàn Tử lẽo đẽo đuổi theo, nó chạy hơi chậm.
Ta dừng bước, bế Đoàn Tử lên, nghĩ thầm, mình cũng không vô dụng đến thế, ít nhất vẫn còn chó nhỏ vĩnh viễn yêu ta.
Phía sau truyền đến giọng nói không cam lòng của Tạ Thời An: “Phó Hoài Cẩn, rời khỏi ta, nàng có thể đi đâu chứ?”
Ta sờ đầu Đoàn Tử, cười cười: “Trời đất bao la, còn sợ không có nơi để về sao.”
Nhưng thật ra, ta đi không được.
Vì không có tiền.
Sau khi hòa li với Tạ Thời An, tinh thần của ta suy sụp một thời gian dài.
Trước đó, Hoàng Hậu có ban thưởng chút bạc, nhưng ngồi không ăn uống, tiền cũng sẽ hết.
Khi xưa trong nhà quá nhàm chán, ta cũng mày mò học người khác cách làm son phấn, điều chế hương liệu.
Vốn nghĩ có thể mở một cửa hàng kinh doanh cho phái nữ, ai ngờ người đi trà lạnh, ngày xưa các phu nhân gia môn khác thân thiết bao nhiêu, nay lại không người nào dám tiếp thiệp mời của ta.
Đáng nói chính là, ngay cả một mặt bằng tốt để thuê cửa hàng cũng không tìm được.
Ta biết là vì Tạ Thời An tỏ thái độ.
Chúng ta bên nhau mười năm, hắn hiểu rõ ta như ta hiểu hắn vậy.
Cho nên, mặc dù hắn không nói gì, nhưng từ những biểu hiện của hắn đã cho thấy hắn muốn cùng ta phân định rạch ròi.
Đương nhiên sẽ có người giúp hắn phá hỏng đường làm ăn của ta, dùng sự chật vật khổ sở của ta để đổi lấy niềm vui của hắn.
Ta cau mày, tự hỏi nên làm cái gì tiếp theo, đồng thời cũng thử liên lạc với hệ thống, xem có cách nào để về nhà hay không.
Không phải không muốn trả thù hắn, chỉ là thực lực của ta không đủ.
Mặt khác, ta không muốn tốn thời gian cho hắn nữa.
Nếu đối phương đã vô tình bạc bẽo, ta bỏ luôn.
Tình yêu giống như một canh bạc lớn, ta thua, nếu đã đánh cuộc thì phải chấp nhận chịu thua.
Mãi đến khi ta nhận được thiệp mời của Kiến Ninh công chúa.
Nàng tổ chức một bữa tiệc ngắm hoa ở biệt viện ngoại thành, mời ta đến.