Trời lạnh phải khoác thêm áo, không uống trà lạnh, cơm ngày ba bữa đúng giờ.
Y thay ta xử lý mấy chuyện vụn vặt hàng ngày, cũng chăm sóc Đoàn Tử rất tốt.
Khi ta buồn chán, đối phương thậm chí còn nói tới mấy chuyện sách vở.
Lúc đó ta mới biết, y cũng là người đọc sách.
Lý Mộ là cháu trai của tội thần tiền triều, cả nhà chịu tội liên lụy bị bắt giam, biếm thành nô lệ.
Tài văn chương không tồi, nếu tham gia khoa thi cử, hẳn là xếp hạng khá cao.
Lý Mộ quan tâm, ân cần đối đãi ta đến thế, ta đương nhiên cũng phải có qua có lại, sẽ tìm cơ hội đến xin công chúa xóa bỏ thân phận nô lệ của y, đồng thời cho phép đối phương có thể tùy ý ra vào thư phòng.
Lý Mộ quỳ xuống hành đại lễ, ta ôm Đoàn Tử, khẽ cười: “Ngươi cứ chăm chỉ đọc sách, nếu có thể thi đỗ chức Trạng Nguyên, đó mới là món quà lớn nhất đối với ta.”
Sau tất cả, ta vẫn vì quá khứ mà nghẹn lòng.
Lễ thành thân của Tạ Thời An và Lâm Ngọc Chi rất long trọng, tuy chỉ là thiếp nhưng so với chính thê bình thường còn phô trương hơn nhiều.
Trong kinh thành sôi nổi bàn tán.
Có người nói, đây là muốn cho An Bình hầu thể diện, từ nay hai nhà đều thân.
Cũng có người nói, tể tướng đại nhân cực kỳ yêu thích tam tiểu thư Lâm gia, thậm chí vì nàng ta, sẵn sàng hòa li cũng thê tử kết kết tóc nhiều năm.
Nhưng càng nhiều người nói, phu nhân trước đó của thừa tướng ghen ghét đố kỵ, bảy năm ròng không có nổi một mụn con, cho nên mới bị bỏ. Hiện giờ lại chuyển thành hòa li tình nguyện từ hai phía, âu cũng là thừa tướng niệm tình xưa nghĩa cũ, giữ lại nàng ta chút mặt mũi.
Sau một thời gian, tin đồn lại thay đổi.
Mọi người đều nói, thừa tướng yêu thương cưng chiều tam tiểu thư lâm gia thế nào, vì nàng mà vung tiền như rác mua sách truyện, vì nàng mà ba lần đến ngôi nhà tranh sơ sài mời Thải Chi Ly - đầu bếp trù nghệ cao siêu vào phủ để làm đồ ăn cho nàng. Lúc nào cũng dẫn theo nàng bên người, ân cần quan tâm chăm sóc, quả thật là coi như trân bảo.
Đám phu nhân trong kinh thành vây quanh Lâm Ngọc Chi, lớn tiếng khên ngợi Tạ Thời An đối xử với nàng ta tốt ra sao, sau đó còn lén liếc nhìn về phía này, muốn nhìn xem vẻ mặt chán chường của ta.
Ta chẳng rảnh mà để ý đến họ, vội vàng dẫn Lý Mộ đến sảnh chính trong phủ công chúa.
Hôm nay là sinh nhật công chúa, ta không muốn gây chuyện.
Công chúa nói nhân dịp này muốn tổ chức hội ngâm thơ, dặn ta đưa Lý Mộ theo. Cũng nhờ có y, ít ra ở trong hội thơ, ta cũng không đến nỗi quá xấu hổ.