Thâm Tình Tựa Mộng

Chương 16



Tuy Lý Mộ không nói nhiều, nhưng quan tâm chăm sóc ta rất chu đáo, công chúa thấy cũng phải gật đầu cảm thán.

“Ngoại hình anh tuấn, văn chương không tồi, nếu không phải vì xuất thân quá kém, cô cưới hắn cũng không tệ.”

Ta nhân cơ hội cầu cạnh: “Vậy không bằng công chúa giúp hắn giải trừ thân phận nô lệ, nếu hắn tham gia khoa thi mà đỗ được một chức quan, ta cũng có thêm một phần trợ giúp.”

Công chúa nhướn mày nhìn ta một lúc, sau đó gật đầu đồng ý.

Ta thấy cánh tay giấu trong ống tay áo của Lý Mộ khẽ run, vội vàng cười nhắc nhở: “Còn không mau cảm tạ đại ân của công chúa.”

Chuyện này không biết tại sao lại truyền ra ngoài, trên đường phố đều biết Phó phu nhân sau khi hòa li với Tạ thừa tướng, ngày nào cũng dẫn theo một nam nhân, còn cầu xin công chúa hủy bỏ thân phận nô lệ cho hắn, nói sau này nếu hắn đỗ đạt thành tài sẽ gả cho hắn.

Ta không mấy quan tâm.

Không ngờ, người không đợi được lại là Tạ Thời An.

Ngày đó ra cửa, ta thấy một chiếc xe ngựa quen thuộc.

Tạ Thời An vén màn xe, ngồi trên cao nhìn xuống, ánh mắt dừng ở Lý Mộ đứng phía sau.

Lúc đó, đối phương đang giúp ta xách một đống đồ lặt vặt mới mua ngoài chợ.

Tạ Thời An nhìn đối phương với vẻ khinh miệt: “Một tên nam kỹ lấy sắc nuôi thân, còn muốn tham gia thi cử, quả thật là nỗi ô nhục của văn nhân thi sĩ.”

Ta lập tức hiểu được ý đồ của Tạ Thời An.

Hắn là thừa tướng đương triều, nói Lý Mộ là nỗi ô nhục của văn nhân thi sĩ, vậy chẳng khác nào chặt đứt con đường làm quan của Lý Mộ.

Giết người người không dao, hóa ra là vậy.

Ta thấy sắc mặt Lý Mộ dần tái nhợt.

Hôm qua, ta đã thả y rời phủ, hôm nay vừa đúng lúc gặp lại, thấy sắc trời đã tối, y không yên tâm, nhất quyết muốn đưa ta về.

Ta nhanh chóng đứng chắn trước mặt Lý Mộ: “Công khanh hầu tướng chẳng lẽ vừa sinh ra đã cao quý hay sao? Hơn nữa, trước kia Tạ thừa tướng cũng chỉ là nô bộc trong nhà ta mà thôi.”

Sắc mặt Tạ Thời An nháy mắt đã đen thui.

Hắn nhìn chằm chằm vào ta, sự tức giận sục sôi trong ánh mắt.

Mưa gió sắp đến.

Ta không muốn Lý Mộ bị cuốn vào vòng xoáy ân oán này của chúng ta, bèn xua tay bảo đối phương đi trước.

Tạ Thời An từ trên xe nhảy xuống, chắp tay sau lưng đến gần ta.

Hắn đứng dưới ánh trăng mờ ảo, ta có thể ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người hắn.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com