Thâm Tình Tựa Mộng

Chương 17



Mắt nhìn thẳng, ta cứ thế bước qua.

“Hắn có gì tốt?!” Lúc sắp tiến vào cửa, hắn bỗng nhiên nắm chặt lấy tay ta, kéo ta ấn lên bức tường cạnh con ngõ nhỏ.

“A Cẩn, sao nàng có thể che chở trước mặt hắn như vậy, vì hắn mà mắng ta? Trước giờ nàng luôn đứng về phía ta!” Tạ Thời An kích động.

Đúng vậy, khi xưa hắn bị tam ca ta ngược đãi đánh đập, là ta đứng ra che chở cho hắn, vì hắn mà mắng chửi tam ca một trận.

Sau này, khi thích khách muốn ám sát hắn, là ta che chở trước mặt hắn, tàn nhẫn đâ.m xuyên thanh kiếm vào ng.ực thích khách.

“Ngươi cũng nói rồi, đó đã là chuyện quá khứ.”

“Tại sao lại lại đối xử với ta như vậy!? Vì sao những người khác đều có thể nạp thiếp nhưng ta thì không?”

“A Cẩn, ta không thích người khác, ta chỉ coi Lâm Ngọc Chi như thú cưng mà thôi, là cảm giác mới mẻ! Nếu nàng không thích, ta không cần nàng ta nữa!”

“Nàng trở về bên ta, chúng ta lại giống như trước đây, có được không?” Mùi rượu nồng phả thẳng cả lên mặt ta, giây tiếp theo, hắn bướng bỉnh, thô bạo hôn ta.

Lòng ta trào lên từng trận ghê tởm, cắn mạnh vào đầu lưỡi hắn.

Hắn đau đớn buông ta ra, miệng phun ra một ngụm máu.

“Cút!” Ta dồn sức, giơ tay cho hắn một cái tát.

Tạ Thời An bị đánh mạnh đến mức nghiêng cả đầu.

Hắn lùi về sau một bước, xoa xoa khóe môi dính máu, khẽ cười: “A Cẩn, nàng sẽ trở về.”

“Nằm mơ!” Ta giơ chân đá thẳng vào bụng hắn.

“Phu quân!”  Lâm Ngọc Chi vội vàng cưỡi ngựa phi tới, vẻ mặt không dám tin: “Chàng ở đây…làm gì?!”

Ngựa nàng ta cưỡi, là con ngựa mà trước kia ta yêu thích nhất, thật không ngờ, ngay đến cả ngựa, Tạ Thời An cũng cho nàng rồi.

Ta không muốn xen vào chuyện của hai người họ, nhân cơ hội mở cửa tiến vào, sau đó khóa chặt.

Đoàn Tử đánh hơi được mùi của Tạ Thời An, nó cứ đứng cào cửa. Ta hoảng hốt không thôi, ôm nó vào trong ngực, xoa nhẹ hai lần.

Tạ Thời An cứ như âm hồn không tan.

Đầu tiên, hạ nhân trong phủ cứ lần lượt xin từ chức, trong phủ nhanh chóng trống không.

Ta đành tự mình nhóm lửa nấu cơm.

Sau đó, Tạ Thời An lấy danh nghĩa là muốn bảo vệ an toàn cho ta, sắp xếp hai hộ vệ đứng canh ngoài cửa, chỉ cần ta ra ngoài, bọn họ nhất định sẽ theo sát từng bước một.

Rõ ràng là một phủ đệ tốt đẹp bao nhiêu, sau lại vì Tạ Thời An mà trở thành lãnh cung tiêu điều.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com