Thâm Tình Tựa Mộng

Chương 18



Trước kia, ta chỉ mong hắn nắm chức quyền càng cao càng tốt, như vậy sẽ không ai dám ức h.i.ế.p bắt nạt chúng ta.

Ai biết sẽ có một ngày, quyền thế này lại đè nặng lên người ta, trở thành thủ đoạn để hắn ức h.i.ế.p ta.

Ta không thể ở mãi chốn thượng kinh này nữa.

Ta sầm mặt gửi thiệp đến phủ công chúa.

Công chúa nhận được thiệp kia, cũng nói ra nỗi khó xử: “Bổn cung tuy là công chúa, nhưng dù sao cũng là phận nữ nhân. Tạ Thời An quyền cao chức trọng, hoàng huynh lại rất nể trọng hắn, bổn cung cũng muốn tránh nơi đầu sóng ngọn gió.”

“Vốn dĩ không phải chuyện lớn gì, có thể hắn chỉ nhất thời tức giận. Ta nghĩ, chi bằng cứ đóng cửa hàng hoa lụa kia lại, chia ra chút tiền, ta trốn đến nơi khác một thời gian, có lẽ hắn sẽ quên chuyện này?”

Công chúa trầm tư một lát: “Sắp xếp đưa cô ra khỏi thành cũng không phải không có cách, chỉ sợ cô lẻ loi một mình, không an toàn.”

Ta vui mừng khôn xiết: “Không sao, ta cải trang thành nam là được.”

Công chúa rất nhanh xếp ta lẫn vào trong đội buôn, đưa ta ra khỏi thành.

Ta xốc mành xe ngựa lên, cùng Đoàn Tử nhìn lại cánh cổng thành thượng kinh, nhớ lại năm đó lúc ta và Tạ Thời An đến đây.

Thôi, hết thảy đều giống như một giấc mộng xưa.

“Phó phu nhân, có cần nghỉ ngơi chút không?” Giọng nói của Lý Mộ bên ngoài truyền đến.

Ta cụp mắt, Lý Mộ là người duy nhất nằm ngoài kế hoạch trốn thoát này của ta.

Ta không ngờ người này sẽ giả dạng thành phu xe, theo ta ra ngoài.

Ta hết lời khuyên nhủ mấy câu, đối phương cũng không chịu trở về.

Cho nên chỉ đành quyết đoán nói: “Ta không cần một tên chỉ biết đánh xe ngựa, chỉ cần vung chút bạc sẽ có vô số phu xe để ta tùy ý sai bảo. Thứ ta cần là một đồng minh có công danh, quyền thế.”

“Nếu ngươi không làm được, vậy coi như trước nay chúng ta chưa từng quen biết.”

Lý Mộ mím chặt môi, mãi sau mới gật đầu: “Phó phu nhân dạy phải, chỉ là hôm nay từ biệt không biết khi nào mới gặp lại.”

“Chí ít hãy để ta đưa người đến bến đò Qua Châu đã.”

Thấy đối phương đã nhượng bộ, ta cũng đồng ý tiếp nhận ý tốt.

Ai biết đi được nửa đường, đột nhiên lại nghe thấy từng tiếng vó ngựa vang lên, xe ngựa của chúng ta bị chặn lại.

Lòng ta thấp thỏm.

Bến đò Qua Châu cách thượng kinh không xa, chúng ta đi đường chính, đáng lẽ sẽ không gặp mã tặc.

Ta còn chưa kịp phản ứng, bên ngoài đã vang lên tiếng kêu rên của Lý Mộ.

Sau đó là giọng nói của Tạ Thời An: “Lại dám tư thông, bỏ nhà theo trai, A Cẩn, lá gan nàng cũng thật lớn!”

Lâm trận quyết không thua, ta cất giọng: “Trai chưa vợ, gái chưa chồng, ta không còn cha mẹ để dựa dẫm, chuyện chung thân đại sự có thể tự mình quyết định, sao có thể gọi là tư thông bỏ nhà theo trai?”

Tạ Thời An chậm rãi vén màn xe, vươn tay về phía ta: “A Cẩn, trở về cùng ta.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com