Ta ôm chặt Đoàn Tử, ngồi im bất động “Nếu ta không muốn thì sao?”
Tạ Thời An dường như nghe được câu chuyện cười, khóe miệng cong cong: “A Cẩn, có phải ta ở trước mặt nàng đã quá nhân từ dịu dàng, cho nên nàng đã quên, trước giờ ta vốn chẳng phải dạng người lương thiện gì đâu.”
Cuối cùng, ta vẫn bị ép quay về Tạ phủ.
Bởi vì Tạ Thời An dùng Lý Mộ để uy h.i.ế.p ta.
“Thế mà nàng lại nguyện ý hy sinh vì hắn.” Tạ Thời An cười khẩy, các đốt ngón tay nắm chặt dây cương đã trở nên trắng bệch.
Tạ Thời An đưa ta về chốn cũ, sau đó rời đi.
Ngày thứ hai, ta dẫn Đoàn Tử ra sân đi dạo, không ngờ lại gặp Lâm Ngọc Chi tìm tới tận cửa.
Đoàn Tử được trở lại chốn quen thuộc, nó hơi kích động, xông xáo chạy nhảy, xông thẳng vào người Lâm Ngọc Chi.
Lâm Ngọc Chi hoảng sợ, thị vệ phía sau lập tức tiến đến tóm lấy Đoàn Tử.
Ta bước lên định đòi lại, ai ngờ Lâm Ngọc Chi đứng ra ngăn cản.
Ta cau mày: “Cô muốn làm gì?”
Lâm Ngọc Chi không đáp, cứ thế đi thẳng vào sảnh chính, ngồi xuống chỗ chính vị không thèm khách khí.
Nàng ta quan sát đánh giá một phen “Nơi này tốt thật đấy.”
Thấy ta không lên tiếng, nàng ta tiếp tục nói: “Thứ súc sinh này quấy rầy ta, ta muốn xử lý nó, tỷ tỷ không phản đối chứ?”
“Cô dám!” Ta tức giận.
Lâm Ngọc Chi nghiêng đầu cười nói : “Ta đương nhiên dám, dù sao hiện giờ ta mới là nữ chủ nhân của Tạ phủ, một con súc sinh mà thôi, thích g.i.ế.c thì giết.”
Nói xong, cô ta liếc mắt ra hiệu cho thị vệ bên cạnh, mấy người đó bắt đầu động thủ với Đoàn Tử.
Ta rút con d.a.o từ thắt lưng của một thị vệ đứng bên trái, đ.â.m thẳng vào tay gã đang động thủ với Đoàn Tử.
Đáng tiếc, quanh năm không luyện võ, chẳng mấy chốc ta đã bị đánh đến mức không thể chống cự.
Đoàn Tử sủa ầm lên chắn trước mặt ta, bị thị vệ kia nhấc chân đá bay.
“Dừng tay!” Giọng Tạ Thời An vang lên, hắn bước nhanh tới ôm Đoàn Tử vào n.g.ự.c “Ai cho các ngươi dám ra tay với phu nhân?!”
“Cút hết ra ngoài quỳ cho ta!”
“Phu quân…” Sắc mặt Lâm Ngọc Chi trắng bệch, hai mắt rưng rưng.
Tạ Thời An chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, vội vàng chạy đến cạnh ta, thấp giọng nói: “A Cẩn…”
Ta nào rảnh mà quan tâm hắn, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Đoàn Tử, khẽ an ủi nó.
Tạ Thời An cố bắt chuyện vài lần đều bị ta phớt lờ, cuối cùng hắn mất kiên nhẫn, sai người bế Đoàn Tử đi.
Ta càng phiền chán, mọi sự chán ghét đều hiện rõ trên mặt, sắc mặt Tạ Thời An dần tối sầm.