Dĩ nhiên, những kỹ nữ trong thanh lâu dân gian vẫn lén luyện vũ khúc ấy, dù sao cũng chỉ là lời nói trong men say của hoàng đế, triều đình chưa từng ban lệnh cấm rõ ràng.
Nhưng Thẩm Uyển Dung thì khác — nàng là thiên kim nhà quan, lời nói cử chỉ không chỉ đại diện cho bản thân, mà còn là bộ mặt, là lập trường, là thanh danh của cả gia tộc sau lưng.
Thiên kim Thẩm phủ, trong một buổi nhã hội vốn để bàn thơ luận chữ, giữa trăm ánh nhìn văn nhã, lại công khai múa điệu Lục Yêu.
Ngày thường có lẽ còn tạm bỏ qua.
Thế nhưng hiện giờ — quốc sự rối ren, chiến sự bốn phương dậy sóng…
Dẫu cho phụ thân có sủng ái Thẩm Uyển Dung đến đâu, rốt cuộc… cũng không thể bảo toàn được cho nàng ta.
Nàng bị nhốt trong từ đường suốt bảy ngày bảy đêm.
Khi ta đến thăm, chỉ thấy một thân hình tiều tụy gầy gò, đôi mắt thu thuỷ từng long lanh rực rỡ kia nay hốc hác đến mức xương hốc mắt cũng lộ ra ngoài.
Nàng không trông thấy ta, chỉ lẩm bẩm nói với khoảng không:
“Các ngươi mau đi nói với phụ thân…là người đã xử oan cho ta rồi… oan cho ta rồi… Vũ khúc ấy là do Triệu di nương bảo ta múa. Nếu thật sự có vấn đề, sao bà ta lại không biết chứ?!”
Ta chậm rãi bước vào, thấp giọng nói:
“Có lẽ, Triệu di nương thật sự không biết.”
“Bà ta vốn chỉ là một vũ cơ xuất thân nơi dân gian, nhờ sắc đẹp và tài lấy lòng người mà được phụ thân đưa về phủ, nhưng tầm vóc cuối cùng… cũng chỉ là một tiểu thiếp không thể ra khỏi cửa sau.”
“Tầm mắt của thiếp thất, chung quy là có hạn.”
“Hoặc cũng có lẽ… bà ta thật sự biết.”
“Chỉ là, bà ta buộc phải đặt cược lần này.”
“Bao năm qua, mượn danh Thẩm phủ để làm những chuyện mờ ám ngoài mặt, hiện tại nợ nần chồng chất. Bà ta biết rõ, một khi bại lộ, phụ thân chắc chắn sẽ không dung tha. Cho nên, bà ta cần ngươi gả vào Hầu phủ, trở thành chỗ dựa mới cho bà ta.”
Thẩm Uyển Dung ngơ ngác nhìn ta.
Một lúc lâu sau, nàng lắc đầu, tóc tai rối bời, miệng lẩm bẩm:
“Không đúng… chuyện này không đúng… Kiếp trước rõ ràng ngươi cũng đã nhảy…”
“Tại sao… tại sao ngươi cũng múa điệu Lục Yêu, mà lại giành được tình yêu của Sở Mộ Viễn?”
Ta nhìn nàng bằng ánh mắt thương hại,
Cuối cùng chậm rãi từng chữ, nói ra chân tướng:
“Tỷ tỷ, tỷ từng nghĩ đến chưa? Sở Mộ Viễn yêu ta, kỳ thực — căn bản chẳng phải vì vũ khúc Lục Yêu.”
Đời trước, ta không hề muốn nhảy vũ khúc Lục Yêu.
Tuy được nuôi lớn bên cạnh Triệu di nương, nhưng hễ có cơ hội ta liền lén vào học đường nghe giảng.
Ta biết rõ mọi điều liên quan đến điệu vũ ấy, lại càng hiểu, một khi ta múa vũ khúc này, không chỉ bản thân sẽ trở thành trò cười khắp kinh thành, mà còn có thể khiến cả gia tộc gặp đại họa.
Nhưng Triệu di nương ép ta.
Bà ta nắm chặt lấy tay ta, giọng đầy hốt hoảng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ninh nhi, phụ thân con lại nạp tiểu thiếp mới vào phủ, sắp tới Thẩm phủ này sẽ chẳng còn chỗ cho chúng ta dung thân nữa! Con phải tin ta — chỉ cần con ở trước mặt những vương tôn công tử kia múa vũ khúc này, ắt sẽ có người chịu cưới con.”
“Dù là chính thê hay thiếp thất cũng được, tóm lại, trước khi con không còn sức để múa vũ khúc này, chúng ta vẫn còn có thể sống thêm dăm bảy năm, mười năm tốt đẹp…”
Ta vẫn kiên quyết từ chối.
Thế nhưng Triệu di nương lại trói mấy nha đầu bên cạnh ta, lấy tính mạng họ để uy hiếp:
“Ngươi không nhảy? Cũng được thôi. Dù sao sống cũng chẳng có nghĩa lý gì, chẳng bằng đ.á.n.h c.h.ế.t mấy đứa theo hầu ngươi bao năm nay, cho chúng đi theo ngươi xuống mồ trước!”
Ta đành cầu bà ta thả người, rồi bước lên nhã hội, nhảy vũ khúc Lục Yêu.
Khi ta múa vũ khúc ấy, Sở Mộ Viễn chỉ thấy chán ghét ta.
Hắn coi ta là một nữ nhân vì muốn lấy lòng nam tử mà cam tâm tự làm nhục mình.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Mãi cho tới khi hắn phát hiện — sau khi nhảy xong, ta không hề cùng bất cứ công tử nào trong nhã hội nói nửa lời, mà chỉ lặng lẽ một mình đi ra hậu viên.
Sở Mộ Viễn đuổi theo, và nhìn thấy ta đang viết lên vách tường mấy dòng chữ:
“Không phải ta yêu gió bụi, mà là duyên xưa lầm lỡ khiến ta rơi vào chốn này.”
Và khi ta viết xong những dòng tuyệt bút ấy, ta đã treo sẵn dải lụa trắng, định kết thúc cuộc đời tuyệt vọng này.
Chính khoảnh khắc ấy, Sở Mộ Viễn mới hiểu ra — sau vũ khúc Lục Yêu kia, là biết bao nỗi khổ bất đắc dĩ, là sự cưỡng bức đến đường cùng.
Hắn cứu ta xuống, rồi lập tức dùng thế lực của Tuyên Bình hầu phủ trấn áp tất cả công tử tiểu thư có mặt hôm đó, không để bất kỳ ai dám truyền ra chuyện ta nhảy vũ khúc ấy.
Để tạ ơn hắn, ta dâng tặng tua kiếm do chính tay mình kết.
Hắn như một lời đáp lễ, tặng ta bộ văn phòng tứ bảo.
Về sau, hắn cầm thanh kiếm ấy xông pha tiền tuyến g.i.ế.c địch.
Còn ta ở hậu phương, dùng văn phòng tứ bảo ấy viết xuống nỗi tương tư dành cho hắn.
Cuối cùng, Sở Mộ Viễn chiến thắng khải hoàn, đem tam thư lục lễ đích thân tới cầu thân với ta.
Trên thiếp cưới viết rõ ràng:
“Nguyện cưới nàng làm thê, vĩnh kết đồng tâm.”
Nhưng chúng ta rốt cuộc… vẫn không thể vĩnh kết đồng tâm.
Đời trước, khi Sở Mộ Viễn khải hoàn trở về, thứ hắn nhìn thấy, chỉ là một đống xương cháy đen còn sót lại của ta trong trận hỏa hoạn.
Ngày hôm ấy, một Tuyên Bình hầu bách chiến bách thắng bước ra khỏi Thẩm phủ, thân hình loạng choạng, bóng lưng tựa như một con ch.ó nhà có tang.
Ai ai cũng biết vị hôn thê của hắn đã chết, các bà mối theo dòng nước đổ về phủ, khuyên hắn “nén đau thương và thuận theo số mệnh, rồi hết người này đến người khác giới thiệu cho hắn người mới.
Sở Mộ Viễn đều đuổi đi hết, sau đó một mình tìm đến ngôi chùa ngoài kinh.
Phật tự có ba nghìn bậc thang.
Hắn quỳ từng bậc, dập đầu từng bậc, m.á.u thấm đỏ cả đá, cho tới khi leo hết ba nghìn bậc ấy, châm ngọn đèn trường minh.