Đại phu nhân nhìn ta một cái, hồi lâu sau, hiếm hoi bật cười:
“Tiểu nha đầu tốt, quả là có chí khí.”
Từ đó về sau, Đại phu nhân thường sai trù phòng làm món trân châu hối bát tiên.
Ta ăn hết bát này đến bát khác, vậy mà vẫn chẳng thể gặp lại phụ thân lần nào.
Người gần như ngày nào cũng ở lại chỗ Triệu di nương, trong phủ hễ có gì mới lạ, món ngon vật lạ gì cũng đều ưu tiên cho Triệu di nương và Thẩm Uyển Dung trước tiên.
Ban ngày gặp ta, Thẩm Uyển Dung cười rạng rỡ đến nỗi cả đôi khuyên tai cũng lắc lư theo từng tiếng cười:
“Thấy chưa? Đích nữ thì sao chứ, trái tim của phụ thân đặt ở đâu, thì nơi đó mới là vinh hoa thể diện.”
“Bà già vô dụng kia chỉ là đồ bỏ đi, còn muội, cứ chờ mà học theo để trở thành một thứ phế vật giống bà ta đi.”
Nàng mong chờ ta sẽ vì thế mà đau lòng đến phát khóc, nhưng nét mặt ta vẫn điềm nhiên, chỉ nhàn nhạt nói:
“Tỷ tỷ, tỷ có từng nghĩ qua chưa… tiểu khúc ấy, vốn là để cho đào kép hát mà thôi?”
“Giờ Triệu di nương để tỷ hát tiểu khúc ấy để lấy lòng người, sau này cũng có thể bắt tỷ làm ra nhiều chuyện thấp hèn hơn nữa.”
Sắc mặt Thẩm Uyển Dung chợt biến đổi.
Nhưng chỉ chốc lát sau, nàng đã bật cười:
“Muội chỉ là đang ghen tị. Đợi đấy, sau này muội sẽ còn khổ hơn nhiều.”
Dứt lời, nàng xoay người bỏ đi.
Thế nhưng… ta đâu có gạt nàng.
Kiếp trước, Triệu di nương cũng đối xử với ta y hệt như vậy.
Bà ta dạy ta xướng khúc, dạy ta nhảy múa, bắt ta biểu diễn đủ loại tài nghệ để lấy lòng phụ thân.
Khi ấy trong phủ chỉ có Đại phu nhân và Triệu di nương, Đại phu nhân thất sủng, mà Triệu di nương chỉ cần dựa vào những trò ấy đã đủ khiến phụ thân nán lại nơi bà.
Thế nhưng về sau, phụ thân lại nạp thêm một vị thiếp trẻ trung xinh đẹp — chừng ấy vốn liếng kia đã chẳng còn đủ nữa.
Triệu di nương buộc phải giở thêm thủ đoạn.
Bà ta hạ độc ta, khiến ta nôn mửa tiêu chảy không ngừng.
Lén thoa mỡ heo dưới sàn chỗ ta tập múa, cố tình khiến ta trượt chân ngã bị thương.
Đợi khi ta bệnh, ta bị thương rồi, bà ta liền đi khóc lóc kể khổ với phụ thân, lấy cớ quan tâm ta để giữ chân ông lại.
Những năm ấy, đối với ta mà nói, tựa như ác mộng không dứt.
Từ Triệu di nương, ta nhìn thấy vô cùng rõ ràng —
Nếu một nữ nhân muốn dựa vào ái tình của nam nhân, thì cả đời này sẽ phải không ngừng tranh đấu với những nữ nhân khác vì ái tình ấy.
Đấu mãi, rốt cuộc cũng có ngày thua cuộc.
Còn Đại phu nhân — bà không tranh, nhưng bà cũng chẳng hề thua.
Trong gian phòng lạnh lẽo như động tuyết ấy, kẻ quản điền trang, chủ các cửa hiệu ra ra vào vào, ai nấy đều kính cẩn với bà, không một kẻ nào dám qua loa sơ suất.
Lũ nha hoàn ma ma, tiểu tư sai vặt trong viện, càng là nề nếp nghiêm chỉnh, tận tâm tận lực, một lòng trung thành.
Trọng sinh một đời, ta muốn trở thành chủ mẫu như thế.
Cứ như vậy, Thẩm Uyển Dung tiếp tục theo Triệu di nương học xướng ca vũ đạo, ra sức phô trương phong tình.
Còn ta, ngoài việc theo Đại phu nhân học quản lý sổ sách, trông coi việc nhà, sắp xếp trên dưới ổn thỏa, ta lại chủ động đưa ra một yêu cầu mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phu nhân, con muốn học kiếm.”
Đại phu nhân khẽ sững người.
Trong phòng bà, quả thật có một thanh bảo kiếm.
Dựa vào những lời đồn rải rác từ bọn hạ nhân, ta ghép lại được chút ít quá khứ của bà.
Bà từng là nữ nhi xuất thân tướng môn, năm mười lăm tuổi từng cầm kiếm xông pha giữa loạn quân, mở đường đưa thư cho phụ thân và huynh trưởng bị vây khốn trong thành.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Chỉ là về sau phụ thân bà tử trận nơi sa trường, huynh trưởng cưới xong tẩu tẩu thì vội vã gả bà cho phụ thân ta – một văn thần ngũ phẩm.
Quá khứ phủ bụi, thanh kiếm cũng từ đó nằm yên, dần dần phủ một lớp tro tàn.
Kiếp trước, Dung nhi rất sợ thanh kiếm ấy.
Còn ta, lại bị nó hấp dẫn sâu sắc.
“Cầu xin phu nhân dạy con học kiếm!”
Ta nhìn chằm chằm Đại phu nhân, nét mặt bà không chút biểu cảm, khiến lòng ta càng lúc càng thấp thỏm.
Bởi ta không biết — thanh kiếm kia, trong lòng bà rốt cuộc là vinh quang, hay là nỗi thương tâm đã bị chôn giấu?
Thật lâu sau, Đại phu nhân mới quay lưng lại, chỉ để lại cho ta một bóng lưng lạnh lùng.
Ngay khi ta thất vọng cho rằng mình đã bị từ chối, bà bỗng thản nhiên buông một câu xa xa vọng lại:
“Ra sân.”
“Cho ta xem con đứng tấn thế nào.”
Từ ngày ấy, ta liền theo Đại phu nhân luyện kiếm.
Dù mùa đông giá buốt hay mùa hè nóng như thiêu đốt, cũng không từ bỏ rèn luyện.
Xuân đi thu tới, thoắt cái ta đã trở thành một đại cô nương.
Hôm ấy, ta luyện kiếm bên hồ.
Kiếm quang tung bay, xoay quanh những cành đào nở rộ.
Chớp mắt, từng nhành hoa đồng loạt rơi xuống, toàn bộ đều đứt đoạn bằng phẳng, vết cắt ngay ngắn không sai một ly.
Ta biết — mình đã thành thục.
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng tán thưởng.
Ta giật mình quay đầu lại, lúc này mới phát hiện có một đám người chẳng rõ từ khi nào đã đứng sau tảng đá lớn.
Là một nhóm công tử tiểu thư ra ngoại thành du xuân.
Mà trong số đó, nổi bật nhất chính là tỷ tỷ ta — Thẩm Uyển Dung.
Không thể phủ nhận, Thẩm Uyển Dung đích thực là một trong những quý nữ xuất chúng nhất kinh thành hiện nay.
Hôm nay nàng mặc váy lụa màu hồng đào, trông còn rực rỡ hơn cả hoa đào, khiến các công tử vây quanh không dứt, ai nấy đều tranh nhau lấy lòng.
Đây là điều mà kiếp trước nàng chưa từng được hưởng.
Thế nhưng, ngay khi nàng đang đắm chìm trong cảnh xuân mơ màng ấy, thì ánh mắt của những công tử kia đã bị ta — kẻ đang múa kiếm bên hồ — thu hút hoàn toàn.
Vị công tử dẫn đầu là người đầu tiên mở miệng cảm thán:
“Xưa có Công Tôn thị, một khúc kiếm vũ chấn động tứ phương.”
“Ngày nay được thấy giai nhân, quả thực còn hơn cả Công Tôn thị thuở trước!”