Thẩm Uyển Ninh

Chương 4



 

Công tử ấy vừa dứt lời, đám công tử phía sau liền nhao nhao phụ họa.

 

Không một ai còn để mắt đến Thẩm Uyển Dung đứng bên cạnh.

 

Ánh mắt nàng nhìn ta, âm trầm đến mức như muốn rỉ máu.

 

Hôm ấy, sau khi ta luyện kiếm trở về, vừa vội vã tắm rửa xong, còn đang lau tóc cho khô thì đã nghe tiếng huyên náo ngoài cửa.

 

“Trâm cài của Dung cô nương mất rồi, mau lục soát cẩn thận.”

 

Ta vừa bước ra, liền chạm mặt Thẩm Uyển Dung đang dẫn theo một đám nha hoàn bà tử.

 

Ta lạnh giọng hỏi:

 

“Lại phát điên gì nữa đây?”

 

Nàng liếc ta một cái, cất giọng mềm mại nói với mọi người xung quanh:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Ta biết, muội muội Ninh nhi sẽ không trộm đồ của ta đâu.”

 

“Chỉ là để tránh hiềm nghi, cũng không thể không lục soát phòng một lượt.”

 

Bọn bà tử nhận lệnh liền xông vào phòng ta, lục tung mọi ngóc ngách.

 

Chốc lát sau, có người hô to, cầm một chiếc trâm bước ra:

 

“Đại tiểu thư, tìm thấy rồi, ở trên bàn trang điểm của Nhị tiểu thư!”

 

Đúng lúc này, phụ thân ta vừa từ tiệc rượu bên ngoài trở về.

 

Nghe thấy nơi đây ồn ào, liền không nhịn được mà bước vào:

 

“Chuyện gì thế này?”

 

Vừa thấy phụ thân, Thẩm Uyển Dung lập tức òa khóc.

 

“Muội muội à, ta biết muội ganh tỵ vì ta và di nương được phụ thân yêu chiều hơn, ăn ngon mặc đẹp hơn…”

 

“Nhưng muội cũng không thể vì thế mà trộm trâm cài của ta được…”

 

“Đây là báu vật gia truyền của di nương, hôm nay vừa biết mất trâm, người liền tức giận đến ngất xỉu tại chỗ, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại…”

 

“Phụ thân, xin người hãy làm chủ cho di nương của con!”

 

Tại từ đường, vài hạ nhân đang áp giải ta.

 

Phụ thân ngồi cao trên chủ vị, bên cạnh là Triệu di nương và Thẩm Uyển Dung đang khóc lóc ấm ức.

 

Chẳng hiểu sao, nhìn hai người ấy giả khóc mà y như được chạm cùng một khuôn đúc, ta lại thấy thật buồn cười, nên không kìm nổi mà bật cười.

 

Phụ thân nổi giận:

 

“Ngươi cười cái gì? Trộm đồ còn dám cười sao?! Nhà họ Thẩm có đứa con như ngươi quả là ô nhục, hôm nay ta phải đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi mới rửa được sự nhục nhã này!”

 

Ta ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn người đàn ông cùng huyết thống với ta.

 

Ta chẳng hề nghi ngờ, ông ta thật sự dám g.i.ế.c ta.

 

Thẩm gia không thể đ.á.n.h c.h.ế.t một đích nữ, nhưng rốt cuộc ta cũng không phải là đích nữ chính thống của Đại phu nhân; mẫu thân ta chỉ là một nha đầu thông phòng.

 

Hơn nữa, Đại phu nhân bình thường đối với ta lạnh nhạt, bên ngoài không ai thấy bà có chút tình cảm nào với ta.

 

Triệu di nương ôm n.g.ự.c nức nở, vừa khóc vừa thở:

 

“Thẩm lang, chàng biết mà, cây trâm này là vật gia truyền của thiếp, do mẫu thân thiếp để lại, là trang sức cũ của triều trước, quý giá vô cùng.”

 

“Thật ra vật dù có quý giá thế nào, chỉ cần Ninh cô nương ưng ý, ta cũng nguyện trao tận tay.”

 

“Nhưng vì sao lại phải đi trộm? Nếu chuyện lộ ra, danh tiếng của các cô nương trong Thẩm phủ sẽ bị hoen ố, hôn sự của Dung nhi rồi sẽ thế nào đây?”

 

Triệu di nương nói đến giữa chừng lại sắp ngất, Thẩm Uyển Dung vội đỡ bà, vừa xoa n.g.ự.c vừa tìm cách làm cho bà tỉnh lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Phụ thân nhìn ta chằm chằm, im lâu rồi lạnh lùng nói:

 

“Người đâu, đem gia pháp ra!”

 

Theo gia pháp, hành vi trộm cắp phải chịu ba mươi gậy.

 

Một gậy giáng xuống thì da nát thịt rách, ba mươi gậy mà giáng xuống, không c.h.ế.t thì cũng thành phế vật suốt đời.

 

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc lúc ấy, ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng lạnh lùng:

 

“Ta xem ai dám.”

 

Đại phu nhân xuất hiện.

 

Bà thường đi ngủ sớm, đáng lẽ giờ này đã nghỉ rồi, ta không ngờ bà sẽ tới.

 

Đại phu nhân tiến đến bên ta, lạnh lùng nhìn thẳng vào phụ thân:

 

“Lão gia, quan lại xử án cũng phải phân rõ phải trái, không thể bên trọng bên khinh rồi vội kết án định tội.”

 

Mặt phụ thân chợt tái mét.

 

Triệu di nương liền khóc lớn, nghẹn ngào trình bày:

 

“Sao lại nói là bên trọng bên khinh? Vật chứng rõ ràng được tìm thấy ở phòng Ninh cô nương, chẳng lẽ chỉ vì nàng được phu nhân nuôi dưỡng thì phu nhân sẽ bao che cho nàng sao?”

 

Triệu di nương vốn không sợ Đại phu nhân.

 

Những năm qua, phụ thân ta sủng thiếp diệt thê, Triệu di nương luôn thấy mình mới là người quyền quý nhất trong phủ.

 

Còn mẫu thân ta, chỉ là một nha đầu thông phòng không được trượng phu thương, bị đẩy sang một góc, bị khinh rẻ như một thứ nữ hèn mọn.

 

Cho nên, dù đối mặt trực diện, Triệu di nương cũng chẳng chút sợ hãi.

 

Thế nhưng đúng lúc ấy — người vốn luôn mặc y phục thanh đạm, tính tình lãnh đạm, ngày thường ít lời — Đại phu nhân bỗng quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Triệu di nương.

 

Ngay khoảnh khắc đó, một luồng khí thế uy nghi bỗng bừng lên từ thân thể bà, khiến người khác không thể không cúi đầu.

 

“Quỳ xuống.”

 

Triệu di nương sững người.

 

Đại phu nhân nhấn mạnh từng chữ một, rành mạch cất lời:

 

“Loại không ra gì, cả ngươi và con gái ngươi, cùng nhau quỳ xuống.”

 

Triệu di nương vội vã quay sang cầu cứu phụ thân ta:

 

“Thẩm lang, ta…”

 

Nhưng phụ thân lại không lên tiếng, mặt ông trắng bệch, lặng lẽ nhìn về phía sau lưng Đại phu nhân.

 

Nơi đó, có mười mấy hán tử thân hình cao lớn đang đứng im lìm ngoài cửa.

 

Bọn họ không bước vào, chỉ âm thầm đứng đấy, mỗi người như một tòa thiết tháp nặng nề lặng lẽ.

 

Đó là đám thân binh trong phủ — người mà Đại phu nhân mang theo làm của hồi môn từ tướng phủ.

 

Ta cũng trông thấy họ.

 

Trước nay ta vẫn nghĩ, bọn họ chỉ là những quản sự thường ngày, ta vẫn gọi là Lưu thúc, Lý thúc, họ cũng luôn tươi cười đáp lại, còn hay mua kẹo mè xửng cho ta.

 

Thế nhưng hôm nay, tất cả đều mặc giáp, im lặng mà đứng, mỗi người đều là tráng sĩ từng theo lão tướng quân chinh chiến sa trường, đã từng thấy máu, từng g.i.ế.c người.

 

Tay phụ thân ta — khẽ run lên.

 

Phụ thân run giọng nói với Triệu di nương:

 

“Chủ mẫu đang lên tiếng, ngươi còn dám cãi lại, thật là vô lễ. Còn không mau quỳ xuống nhận sai!”