Thẩm Uyển Ninh

Chương 5



 

Triệu di nương không dám tin mà nhìn chằm chằm vào phụ thân.

 

Phụ thân quát lớn:

 

“Quỳ xuống!”

 

Triệu di nương sợ đến rùng mình một cái, lúc này mới kéo theo Thẩm Uyển Dung, miễn cưỡng quỳ xuống.

 

Nhưng bà ta vẫn chưa cam tâm, liền giơ chiếc trâm lên, đưa tới trước mặt Đại phu nhân:

 

“Phu nhân, vật chứng này thật sự tìm thấy trong phòng của Ninh cô nương. Đây là di vật mẫu thân nô gia để lại, là đồ của phi tần tiền triều từng dùng, hiện nay những cửa hàng ngoài phố không còn bán nữa.”

 

Đại phu nhân nhận lấy cây trâm từ tay Triệu di nương, nheo mắt, chăm chú quan sát.

 

Giây tiếp theo, bà thẳng tay vứt cây trâm xuống đất.

 

“Thứ rác rưởi nát vụn gì vậy.”

 

Cả phòng lập tức lặng ngắt như tờ.

 

Tất cả mọi người đều kinh hoảng đến c.h.ế.t lặng.

 

Triệu di nương đã hưởng vinh hoa trong Thẩm phủ hơn mười năm, xưa nay chưa từng có ai dám ném vỡ đồ của bà ta.

 

Bản thân Triệu di nương cũng sững sờ, nhìn chằm chằm vào cây trâm bị vứt dưới đất, một lúc lâu đến cả khóc cũng quên mất.

 

Đại phu nhân lạnh lùng nhìn phụ thân ta:

 

“Lão gia, ông cho rằng, con gái của Lục Giáng Vân ta lại phải đi trộm thứ đồ rác rưởi này sao?”

 

Nhìn phụ thân nghẹn họng không trả lời nổi, Đại phu nhân quay đầu, nhàn nhạt phân phó với nhũ mẫu hồi môn – Ngô ma ma:

 

“Lấy hòm trang sức của ta đến.”

 

Đại phu nhân rất hiếm khi trang điểm chải chuốt.

 

Ngày thường bà chỉ mặc xiêm y thanh đạm, cả mái tóc cũng chỉ dùng một cây trâm gỗ vấn lại là xong.

 

Ngay cả ta cũng không biết bà có hòm trang sức riêng.

 

Ngô ma ma lập tức dẫn theo hai tiểu đồng, khiêng tới một chiếc hộp gỗ đàn hương lớn.

 

Vừa mở ra, ánh sáng trong phòng lập tức bị những châu ngọc bên trong phản chiếu đến lóa mắt.

 

Mạnh di nương — người mới được phụ thân nạp vào cửa gần đây, vốn xuất thân là cung nữ được ân chuẩn cho ra khỏi cung, kiến thức không tầm thường — là người đầu tiên thất thanh kêu lên:

 

“Trời ơi! Đây là ngọc phỉ thúy phẩm cống từ Tây Vực! Mỏ ngọc ấy đã khai thác cạn kiệt từ mấy chục năm trước, thiếp từng thấy chiếc vòng có nước ngọc như vậy, đó là chiếc duy nhất trên tay Lão Thái phi!”

 

“Còn có chuỗi hạt san hô này! Hiện nay, một hạt có thể đổi lấy mười thỏi vàng kim, thế mà phu nhân lại có cả một chuỗi lớn thế này!”

 

Triệu di nương mặt mày ngây dại.

 

Thẩm Uyển Dung thì lặng người nhìn chằm chằm vào hòm châu báu, trong mắt vừa có ngờ vực, vừa có kinh hoàng, lại vừa có oán hận.

 

Kiếp trước, nàng ở bên Đại phu nhân nhiều năm như thế, chưa từng biết trong gian phòng lạnh lẽo tựa động tuyết kia lại ẩn chứa nhiều bảo vật đến vậy.

 

Đại phu nhân chẳng buồn để tâm tới bất kỳ ai, chỉ quay đầu khẽ ngoắc tay với ta:

 

“Lại đây, chọn vài món đi.”

 

“Con… sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta sững sờ một lát mới hoàn hồn, vội vàng lắc đầu:

 

“Quý giá quá, con không thể nhận…”

 

Đại phu nhân khẽ bật cười:

 

“Mấy món trang sức mà cũng không dám? Con là nữ nhi của ta, sau này đồ của ta chẳng phải đều do con kế thừa sao?”

 

Trong khoảnh khắc ấy, mọi ánh nhìn đầy ghen tỵ trong phòng đều đổ dồn về phía ta.

 

Thẩm Uyển Dung trừng mắt nhìn ta, ánh nhìn như muốn rỉ máu.

 

Triệu di nương sắc mặt đã xám như tro, nhưng vẫn cố gắng giãy giụa lần cuối:

 

“Phu nhân, nô gia biết Ninh cô nương theo phu nhân lớn lên, kim tôn ngọc quý, địa vị như đích nữ, còn Dung nhi nhà nô gia thì không bằng nàng…”

 

“Phu nhân muốn bao che cho Ninh cô nương, không ai dám trái ý người… Nhưng chẳng lẽ trong Thẩm phủ to lớn này, chỉ vì các người là chủ mẫu, là đích nữ, thì có thể muốn làm gì thì làm, còn bọn thiếp thất thứ nữ như chúng ta thì mạng sống chẳng đáng một đồng hay sao?”

 

Đại phu nhân quay sang nhìn Triệu di nương — bà bỗng mỉm cười.

 

Bình thường, mỗi khi Đại phu nhân mặt lạnh giọng lạnh, Triệu di nương chưa từng sợ hãi.

 

Thế nhưng lúc này, nụ cười ấy chỉ là một nét cười vô cùng bình thản, lại khiến Triệu di nương lạnh buốt cả sống lưng, không tự chủ được mà run rẩy.

 

Ánh mắt Đại phu nhân vẫn nhìn chằm chằm Triệu di nương, nhưng lời lại dành cho Ngô ma ma:

 

“Dẫn lên đây.”

 

Ngô ma ma lập tức hiểu ý, xoay người rời đi.

 

Chốc lát sau, hai thân binh trong phủ áp giải một nha hoàn đầu tóc rối bời bước vào.

 

Thẩm Uyển Dung thất thanh kêu lên:

 

“Tiểu Hà…”

 

Triệu di nương lập tức bóp mạnh vào cánh tay Thẩm Uyển Dung, khiến nàng ta phải nuốt nghẹn câu nói kia vào trong cổ họng.

 

Thế nhưng thân thể nàng vẫn không ngừng run rẩy — bởi nàng không cách nào ngừng run được.

 

Nha hoàn tên Tiểu Hà kia đang quỳ rạp trên đất, mặt mày bê bết máu, mười ngón tay đều bị kẹp giữa hai tấm gỗ, m.á.u thịt đầm đìa, trông đến rợn người.

 

Các nữ quyến trong phòng sợ hãi kêu lên, ai nấy đều thất sắc quay mặt đi, không dám nhìn thêm.

 

Chỉ có Đại phu nhân vẫn ung dung như thường, giọng điệu lạnh nhạt, không chút d.a.o động:

 

“Buổi chiều hôm nay, Ngô ma ma trông thấy nha đầu này chạy rông khắp viện, cố ý gây động tĩnh, khiến người trông coi phân tâm.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Sau đó, ả lại lẻn vào nội thất, khi ra thì bị gia đinh đi ngang bắt gặp, thần sắc hoảng loạn.”

 

“Ta thấy chuyện này có điểm khả nghi, nên đã thay lão gia xử lý trước một bước.”

 

“Nơi đây là khẩu cung đã ghi chép lại, nha đầu Tiểu Hà cũng đã ký tên điểm chỉ. Lão gia có thể xem qua.”

 

Nói đoạn, Đại phu nhân khẽ vung tay.

 

Ngô ma ma liền dâng lên một bản khẩu cung có in dấu vân tay, đưa tới trước mặt phụ thân ta.

 

Tựa như đã sớm đoán được Triệu di nương và đám người kia sẽ giở trò chối tội ra sao, Đại phu nhân bình thản chặn hết mọi đường lui:

 

“Đề phòng có người nói ta dùng cực hình ép cung, khi thẩm tra nha đầu này, ta đã lấy thân phận chủ mẫu của Thẩm gia, mời các vị trưởng bối trong tộc đến tận nơi chứng kiến. Họ đều có thể làm chứng — lời nha đầu kia nói, không sai một chữ.”