Phụ thân ta tay cầm bản khẩu cung của Tiểu Hà, tay kia lại run đến không ngừng.
Ông hoàn toàn không ngờ — Đại phu nhân lại lợi hại đến thế.
Nữ nhân này từ lúc gả vào phủ, vẫn luôn trầm mặc ít lời, ông thấy nàng nhạt nhẽo vô vị, nên chẳng sủng ái nàng.
Nàng cũng chẳng oán than, chỉ yên lặng một mình ở góc viện, chuyên tâm tu hành trong Phật đường.
Thế nhưng vào khoảnh khắc này, ông mới chợt nhận ra — nữ nhân ấy tuy không nói một lời, nhưng mọi chuyện đã sớm nằm trong tay nàng.
Mắt nàng sáng như gương, sớm đã phát hiện nội gián.
Đợi đến lúc cơn sóng nổi dậy, thì người… nàng cũng đã thẩm tra xong rồi.
Thế nhưng nàng lại cố tình nhẫn nhịn được, im lặng đến cùng, chỉ chờ bên kia phát tác trước.
Nay mọi chuyện đã ầm ĩ đến mức không thể thu dọn, ngay cả tộc lão của Thẩm gia cũng đã được mời đến tận nơi làm chứng.
Phụ thân dù có muốn bảo vệ Triệu di nương và Thẩm Uyển Dung thêm nữa… cũng đã lực bất tòng tâm.
Tiểu Hà đã sợ đến mức dập đầu liên hồi:
“Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng! Tất cả là do Dung cô nương và Triệu di nương sai khiến nô tỳ… Họ nói chỉ cần làm xong việc này sẽ thưởng cho nô tỳ ba trăm lượng bạc…”
Mặt phụ thân xanh mét rồi trắng bệch.
Ông cúi đầu, nhìn hai mẹ con đang quỳ dưới đất.
Thẩm Uyển Dung đã sợ đến co rúm lại như một con cún đang run rẩy.
Triệu di nương dù sao cũng từng trải hơn, lúc này nước mắt lưng tròng, dùng hết sức giả vờ đáng thương, ngước mắt nhìn phụ thân, nghẹn ngào cầu xin:
“Lão gia, thiếp đã hầu hạ chàng mười mấy năm… xin chàng cứu thiếp một lần…”
Đại phu nhân không để bà ta nói hết câu, lập tức bước lên, đối diện phụ thân, lạnh nhạt nói:
“Ta chỉ hỏi lão gia một lời — trộm cắp là trọng tội, theo gia pháp phải chịu ba mươi gậy. Vậy còn vu oan giá họa thì sao?”
Phụ thân liếc nhìn Triệu di nương đang khóc đến sắp ngất, rồi lại quay sang đối diện ánh mắt của Đại phu nhân.
Ông trầm mặc, mà trong sự trầm mặc ấy, chứa đựng cả một tia cầu xin bất lực.
“Phu nhân…” Phụ thân hạ giọng, “Mẹ con họ đúng là có lỗi… nhưng cũng chưa đến mức gọi là vu oan hãm hại…”
Lời này vừa thốt ra, ngay cả bọn hạ nhân cũng không nhịn được mà lộ vẻ chán ghét.
Phụ thân ta sủng thiếp diệt thê, thiên vị đến mức đã chẳng thể tha thứ.
Ta bị vu tội trộm cắp, chưa điều tra đã lập tức muốn thi hành gia pháp.
Triệu di nương và Thẩm Uyển Dung vu oan giá họa, chứng cứ rành rành, vậy mà lại muốn cho qua nhẹ nhàng.
Mọi người trong phòng đều lộ vẻ phẫn nộ, chỉ riêng Đại phu nhân là vẫn bình thản như mặt hồ phẳng lặng.
Bà nhàn nhạt cất lời:
“Ồ? Lão gia là nghĩ như vậy thật sao?”
Không đợi phụ thân đáp lại, Đại phu nhân đã khẽ thu vạt váy, quay người đi, tay vịn lấy Ngô ma ma, cất bước rời khỏi:
“Ta vốn nghĩ việc xấu trong nhà không nên lộ ra ngoài, chỉ mong lão gia có thể xử trí công bằng trong nội viện.”
“Nhưng xem ra, lão gia bận việc triều chính đến mức hồ đồ rồi, chuyện hậu viện thế này cũng chẳng phân rõ được đúng sai.”
“Đã vậy thì…”
“Đành báo quan thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lời còn chưa dứt, sắc mặt phụ thân đã lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Ông lớn tiếng quát:
“Ngăn phu nhân lại cho ta!”
Đám hạ nhân trong phủ tức thì ùa lên, định cản đường Đại phu nhân.
Thế nhưng, chỉ một cái liếc mắt nhẹ nhàng của bà, mười mấy thân binh lập tức tiến lên, vây quanh bảo hộ bà ở giữa.
Đó đều là thuộc hạ cũ của lão tướng quân, chỉ nhận Đại phu nhân làm chủ, không hề nghe theo lệnh phụ thân ta.
Mấy tên gia đinh bình thường, đứng trước những thân binh uy mãnh như thiết tháp ấy, sợ đến hồn phi phách tán, bất giác lùi hết về sau.
Trông thấy Đại phu nhân sắp bước ra khỏi viện, phụ thân rốt cuộc không còn cách nào nữa…
Ông ôm mặt, phát ra một tiếng bi ai nghẹn ngào:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Người đâu! Lôi Triệu thị cùng đứa nghiệt nữ kia xuống, đ.á.n.h cho ta!”
Trăng sáng sao thưa, ta ngồi trong viện cùng Đại phu nhân, chậm rãi bóc từng củ ấu.
Từ viện xa xa, từng trận kêu la t.h.ả.m thiết của Triệu di nương và Thẩm Uyển Dung truyền tới.
Đại phu nhân khẽ lau tay, nhàn nhạt nói:
“Trong lòng con chắc đang chê cười ta — rõ ràng có bản lĩnh, vậy mà bao năm nay lại không tranh, không đoạt, sống đến ra nông nỗi như thế.”
Ta đặt những củ ấu đã bóc xong vào đĩa sứ trắng tinh, nhẹ giọng đáp:
“Phu nhân không tranh… là vì phụ thân vốn không xứng để người phải tranh giành.”
Lặng yên một thoáng, ta lại dịu dàng nói thêm:
“Nhưng nếu là người mình yêu… thì dẫu thế nào, cũng nên tranh một lần.”
Tay của phu nhân chợt khựng lại.
Đêm lạnh như nước, ánh trăng chảy dài trên nền đất.
Rất lâu sau, ta nghe bà khẽ thở dài một tiếng, giọng mơ hồ như gió thoảng:
“Con biết rồi à?”
Phải, ta biết cả rồi.
Những năm qua, ta thường theo Đại phu nhân đến ngôi chùa ngoài kinh thành dâng hương, lần nào cũng thấy một vị tăng nhân.
Người ấy lúc nào cũng mặc chiếc cà sa màu xám cũ kỹ, thế nhưng dung mạo lại tựa như tranh thủy mặc — thanh tú mà động lòng người.
Thiên hạ gọi người là Trần Nhất đại sư.
Có lời đồn rằng, Trần Nhất đại sư vốn là thiếu tướng quân xuất chúng nhất kinh thành năm xưa, thân từng khoác chiến bào bạc, mặc áo trắng cưỡi ngựa, phong thái anh hùng rực rỡ như trăng thu.
Người ấy lớn lên cùng Đại phu nhân, là thanh mai trúc mã của bà, thanh bảo kiếm trong tay bà — chính là tín vật đính ước do người ấy trao.
“A Vân, đợi ta khải hoàn trở về… ta sẽ cưới nàng.”
Thế nhưng, trận xuất chinh năm đó, mười vạn đại quân vùi thây nơi Tây Vực, vị tiểu tướng quân kia cũng chẳng bao giờ quay về nữa.
Đại phu nhân từng có ý c.h.ế.t cùng người ấy, nhưng cuối cùng vẫn không c.h.ế.t được.
Bà lấy chồng — rồi từ đó, chỉ còn là một khúc gỗ mục, trái tim lạnh giá như tro tàn.
Mười năm sau, tiểu tướng quân trở về.