Thẩm Uyển Ninh

Chương 7



 

Ông ấy từ cõi tu la bò về, chỉ mang theo một hơi thở cuối cùng, là để được nhìn lại cố nhân năm xưa một lần.

 

Nhưng người con gái từng là tâm niệm cả đời, nay đã gả làm thê tử kẻ khác.

 

Ông không quấy rầy nữa, lặng lẽ xuống tóc tu hành ở ngôi chùa ngoài kinh thành, pháp hiệu: Trần Nhất.

 



 

Tất cả những điều ấy — đều chỉ là lời đồn.

 

Nhưng ta đã tận mắt thấy Đại phu nhân và Trần Nhất đại sư gặp lại nhau tại chùa.

 

Hai người họ đứng từ xa, chỉ thi lễ nhè nhẹ.

 

Như trăng soi núi, không dây dưa, chẳng vương vấn —

 

Tựa hai kẻ qua đường nhạt nhòa, nếu không từng nghe qua những lời đồn kia, e rằng chẳng ai nhận ra họ từng quen biết.

 

Chỉ có một lần.

 

Khi ấy, Đại phu nhân đổ bệnh nặng, sốt cao mãi không hết, t.h.u.ố.c sắc từng bát đổ vào miệng mà chẳng chút hiệu quả.

 

Phụ thân đang ở chỗ Triệu di nương, tiểu nha hoàn chạy đi cầu kiến mấy lượt, đều bị người của bà ta chặn ngoài cửa.

 

Ngô ma ma toát mồ hôi đầy trán, run rẩy nắm tay Đại phu nhân, nghẹn ngào:

 

“Hay là… gọi người ấy đến đi? Gọi người ấy… đến một lần thôi…”

 

Ta đứng một bên bưng thuốc, trong khoảnh khắc ấy liền hiểu rõ — nên gọi ai.

 

Ta giao bát t.h.u.ố.c lại cho Ngô ma, phóng lên lưng con ngựa nhanh nhất phủ, lao đi trong đêm tối, thẳng hướng chùa ngoài kinh thành.

 

Trần Nhất đại sư — đã tới.

 

Ông không bước vào phòng của Đại phu nhân, chỉ yên lặng ngồi trong thiền đường bên cạnh, gõ mõ suốt một đêm dài.

 

Tiếng mõ mộc ngân vang trong đêm, Đại phu nhân lặng lẽ lắng nghe, bệnh tình dần dần thuyên giảm.

 

Qua một bức tường, bà biết người kia đang ở đó.

 

Không cần gặp mặt, ánh trăng sáng ấy — đã soi rọi cả hai người.

 



 

Giờ khắc này, dưới ánh trăng trong trẻo, ta nắm lấy tay Đại phu nhân.

 

“Phu nhân… có những việc, người nghĩ là đã muộn rồi. Nhưng kỳ thực — vẫn chưa muộn đâu.”

 

Đại phu nhân nhìn về phương xa, ánh mắt trầm lắng, như đang suy nghĩ điều gì.

 

Sau một tháng bị cấm túc, Triệu di nương và Thẩm Uyển Dung được thả ra ngoài.

 

Phụ thân ta thiên vị đến mức đáng chê cười, miệng nói là mỗi người phải chịu ba mươi gậy, nhưng thực tế từng gậy đều là giơ cao đ.á.n.h khẽ.

 

Hôm ấy hai mẹ con họ kêu gào t.h.ả.m thiết, vậy mà chưa đến nửa tháng đã hoạt bát trở lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

 

Lúc gặp lại ta trong hậu viện, Thẩm Uyển Dung cười rạng rỡ, đầy vẻ kiêu căng.

 

Nàng nói:

 

“Ngươi tưởng có mụ già kia chống lưng thì làm gì cũng được sao? Xem đi, cuối cùng trong cái nhà này vẫn là nam nhân định đoạt. Ở phủ này, chẳng ai lớn hơn phụ thân cả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tin tức truyền đến tai Đại phu nhân khi bà đang ngồi trước cửa sổ, sửa tỉa những cành hoa trong bình.

 

Nghe xong lời Ngô ma ma bẩm báo, bà chỉ khẽ nhướng mày, không nói một lời, chỉ đưa tay… cắt phăng đi cành mẫu đơn đang nở rực rỡ nhất.

 

Bà lặng lẽ nhìn bình hoa vừa được tỉa, sau đó quay sang nói với Ngô ma:

 

“Thôi, vứt hết đi. Cả bình hoa, ta cũng chẳng muốn giữ nữa.”

 

Ngô ma ma khẽ đáp “vâng,” sau đó dẫn theo mấy tiểu nha đầu bê bình hoa ra ngoài, khóe mắt lại ánh lên nụ cười.

 

Bởi chúng ta đều hiểu — Bao năm nay Đại phu nhân không động đến Triệu di nương, chẳng qua là vì phụ thân không xứng để bà ra tay.

 

Mà nay, đến cả phụ thân… bà cũng không muốn giữ lại nữa rồi.

 

Từ đó về sau, bề ngoài dường như mọi chuyện đều lắng xuống.

 

Đại phu nhân bắt đầu dạy ta những điều sâu hơn trước.

 

Bà dẫn ta đi tuần khắp điền trang, khắp các cửa hiệu, để ta tận mắt nhìn cách bà điều hành một khối sản nghiệp khổng lồ.

 

Trong quá trình ấy, ta kinh ngạc phát hiện — tất cả các điền trang và cửa hiệu ấy, chủ nhân đều là Đại phu nhân, hoàn toàn không liên quan đến Thẩm phủ.

 

Đây quả thật là điều chấn động, bởi ở triều ta, tài sản của nữ tử trước khi xuất giá là của phụ thân và huynh trưởng; sau khi xuất giá, cho dù trở thành chủ mẫu, toàn bộ thu nhập cũng phải nhập vào công quỹ, riêng của nữ tử chỉ còn lại một phần hồi môn mà thôi.

 

Vậy mà mười mấy năm qua, Đại phu nhân đã tự mình biến phần hồi môn ấy thành sản nghiệp đồ sộ như ngày nay.

 

Ta mặt mày tái nhợt, nhìn bà không nói nên lời.

 

Đại phu nhân liếc qua ta, khẽ cười nhạt:

 

“Nhìn cái vẻ ngốc nghếch của con kìa, thật sự cho rằng mười mấy năm nay ngoài tụng kinh ra thì ta chẳng làm gì chắc?”

 

“Làm nữ nhân, tình yêu và tiền chí ít phải nắm được một thứ. Ta đã không còn tình yêu nữa, nếu lại không tích thêm tiền, thì chẳng phải thực sự biến thành thứ bánh điểm tâm rẻ tiền hay sao?”

 

Ta vội vàng gật đầu đồng tình, trong lòng lại thầm kinh ngạc…

 

Đại phu nhân dường như — đã sống động hơn rồi.

 

Khi ta đang theo bà học bí quyết làm giàu, thì bên Thẩm Uyển Dung cũng chẳng rảnh rỗi gì.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Các đệ tử của gánh hát như nước chảy ra vào viện của Triệu di nương, tiếng đàn tiếng sáo vang lên không dứt.

 

Ta biết — nàng đang học điệu múa Lục Yêu.

 

Nàng nay càng thêm xinh đẹp, da trắng như tuyết, mặt xinh như hoa, bao năm học múa đã khiến vóc người mềm mại uyển chuyển vô cùng.

 

Trong những buổi tụ hội giữa các công tử tiểu thư chốn kinh thành, ai ai cũng tán thưởng nàng là “đệ nhất mỹ nhân chốn kinh kỳ”.

 

Đám công tử từng có thời bị kiếm pháp của ta mê hoặc, nhưng chẳng mấy chốc liền phát hiện tính ta cứng cỏi, chưa từng chịu vì họ mà múa kiếm lần nào.

 

Còn Thẩm Uyển Dung thì khác hẳn — Nàng có biết bao tài nghệ, biết hát hí khúc, biết gảy đàn tì bà, biết múa đủ loại vũ khúc.

 

Có kẻ tán thán:

 

“Dung cô nương thật là tài mạo song toàn, không biết là ai có phúc được rước nàng về làm tri kỷ chốn khuê phòng.”

 

Lại có kẻ buông lời so sánh:

 

“Cũng là thiên kim Thẩm phủ, vị Nhị tiểu thư kia tính tình khô khan, lại chẳng có chút tài nghệ, uổng cho thân phận con gái đích mẫu, vậy mà chẳng bằng nổi Đại tiểu thư nửa phần.”