Thẩm Uyển Ninh

Chương 8



 

Khi ấy, Thẩm Uyển Dung luôn tỏ vẻ rộng lượng bước ra cười nói:

 

“Muội muội ta cũng có tài mà — nàng bấm bàn tính rất giỏi, sau này có lẽ sẽ làm một vị tiên sinh trông coi sổ sách thật giỏi đó.”

 

Nói xong, nàng liền hòa vào đám công tử tiểu thư xung quanh, cười nói vui vẻ, chẳng khác gì một đoá hoa đang được muôn ong vạn bướm vây quanh.

 

Chẳng bao lâu sau, ngày tổ chức nhã hội trong kinh thành cũng đến — Thẩm Uyển Dung tự tin như nắm chắc phần thắng trong tay.

 

“Năm xưa, ta phải ở Phật đường chép kinh, còn muội thì múa điệu Lục Yêu tronh nhã hội. Sau hôm đó, tiểu Hầu gia liền nhất kiến chung tình với muội.”

 

“Nhưng muội muội à… kiếp này, người biết múa điệu Lục Yêu là ta. Muội có gì để tranh với ta chứ?”

 

Ta chẳng giận, chỉ cúi đầu, tiếp tục gẩy bàn tính của mình.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Tỷ tỷ à, nể tình tỷ muội, ta cho tỷ một lời khuyên cuối cùng — đừng múa điệu Lục Yêu.”

 

Thẩm Uyển Dung ngẩng cao cằm, mỉm cười kiêu ngạo:

 

“Muội đúng là sợ rồi.”

 

Nàng hớn hở rời đi, dáng vẻ đắc ý vô cùng.

 

Còn ta, chỉ âm thầm nhún vai sau lưng nàng.

 

Ta đã nhắc rồi.

 

Nàng không nghe.

 

Vậy thì — không còn liên quan gì đến ta nữa.

 



 

Buổi nhã hội hôm ấy, đình thủy tạ trùng điệp, các công tử tiểu thư ngồi thành hàng dưới mái hiên soi bóng xuống hồ.

 

Tiểu Hầu gia của phủ Tuyên Bình — Sở Mộ Viễn — cũng có mặt.

 

Hắn vận một bộ thường phục màu đen, mày mắt tuấn tú đến mức khiến người ta chẳng thể rời mắt, nhưng lại mang theo sát khí lạnh lẽo khó che giấu.

 

Người sợ hắn thì gọi hắn là Diêm La Vương, kẻ si mê hắn thì hận không thể dâng cả tim gan chỉ để đổi lấy một nụ cười của hắn.

 

Tỷ tỷ ta — Thẩm Uyển Dung — rõ ràng là thuộc về vế sau.

 

Nhã hội qua được nửa buổi, tiếng sáo trúc vang lên, Thẩm Uyển Dung trong bộ xiêm y nhẹ mỏng như sương bước ra, đứng giữa trung tâm đình các.

 

Nàng bước từng bước uyển chuyển, tung tay áo dài, eo thon mềm mại, phong tư yểu điệu, phong thái mang ngàn vạn mị hoặc.

 

Đây chính là tuyệt chiêu sát thủ của Triệu di nương.

 

Bà ta luôn tin chắc rằng — trên đời này, không nam nhân nào có thể kháng cự nổi điệu múa này.

 

Quả nhiên, ánh mắt của các công tử trong buổi tiệc dần hiện vẻ say mê.

 

Thế nhưng, dần dần… khi cơn rung động ban đầu qua đi, những công tử ấy lại bắt đầu nhìn nhau, ánh mắt từ nghi hoặc, chuyển thành kinh ngạc, rồi dần biến thành hoảng sợ.

 

Thẩm Uyển Dung không hề phát hiện.

 

Vũ khúc vừa kết thúc, nàng duyên dáng cúi người hành lễ:

 

“Vũ khúc này, gọi là ‘Lục Yêu’.”

 

Nàng cho rằng sẽ nhận được tiếng hoan hô như sấm.

 

Thế nhưng — toàn tiệc, im phăng phắc.

 

Sau đó, một vị công tử đứng dậy đầu tiên.

 

“Thứ lỗi, ta có việc gấp, xin cáo từ trước.”

 

Ngay sau đó, một công tử khác cũng vội đứng dậy:

 

“Ta sẽ đi cùng huynh trưởng.”

 

Tiếp đó, các công tử khác cũng lần lượt rời khỏi chỗ ngồi, như thể sợ mình đi chậm sẽ vướng phải điều gì đó không may, tranh nhau bước ra khỏi nhã hội.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm Uyển Dung đứng ngẩn người tại chỗ.

 

Nàng không hiểu — rốt cuộc đã sai ở đâu?

 

Trong số tất cả công tử, người rời đi cuối cùng là Sở Mộ Viễn.

 

Hắn im lặng hồi lâu, rồi chậm rãi đứng dậy, bước về phía Thẩm Uyển Dung.

 

Kẻ xưa nay luôn lạnh lùng như băng ấy, lần đầu tiên trong mắt lại hiện lên một tia dịu dàng, mềm mại đến khó tin.

 

Tim Thẩm Uyển Dung như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực:

 

“Tiểu Hầu gia…”

 

Thế nhưng giây tiếp theo — Sở Mộ Viễn lướt thẳng qua nàng ta.

 

Hắn cứ thế bước qua như thể nàng chưa từng tồn tại, vai chạm vai, mắt không thèm liếc lấy một cái.

 

Đôi chân hắn dừng lại phía sau nàng và đứng trước mặt ta.

 

Hắn hỏi:

 

“Chúng ta… hình như đã từng gặp nhau rồi?”

 

Sở Mộ Viễn không hề nhớ chuyện kiếp trước.

 

Hắn chỉ đơn thuần cảm thấy — ở ta có một sự quen thuộc kỳ lạ, tựa như đã từng gặp qua trong giấc mộng.

 

Thế nhưng chỉ cần một chút cảm giác thân quen ấy thôi, cũng đã đủ khiến Thẩm Uyển Dung khiếp sợ.

 

Đặc biệt là khi nàng hoàn toàn không hiểu vì sao điệu Lục Yêu — vũ khúc sát thủ trong tưởng tượng của nàng — lại chẳng đạt được hiệu quả như kiếp trước.

 

Vừa trở về Thẩm phủ, ta liền bị nàng tóm chặt lấy.

 

“Là ngươi đúng không?! Là ngươi giở trò phải không?!”

 

Nàng gào lên chói tai, “Ngươi lén học điệu Lục Yêu sau lưng ta đúng không?! Ngươi đã múa trước mặt hắn rồi đúng không?!”

 

Nàng lao tới định xé rách y phục ta, nhưng ngay khoảnh khắc đó — Cửa phòng đột ngột bị đá văng ra.

 

Phụ thân ta dẫn theo một đội gia đinh ập vào.

 

Ông chỉ tay vào Thẩm Uyển Dung, tay run lên bần bật:

 

“Trói con nghiệt súc này lại cho ta!”

 

Thẩm Uyển Dung bị gia đinh đè xuống đất, nàng vùng vẫy điên cuồng, vừa khóc vừa hét lên:

 

“Phụ thân ơi! Phụ thân ơi! Con sai gì chứ… sao lại làm thế với con…”

 

Phụ thân sủng ái nàng mười mấy năm, đây là lần đầu tiên nàng thấy ông mang vẻ mặt khủng khiếp như vậy.

 

“Ngươi còn dám hỏi? Ngươi còn dám hỏi à?!”

 

Râu ông run bần bật, đồng tử giãn nở vì phẫn nộ xen lẫn kinh hãi:

 

“Ngươi đã múa cái gì ở nhã hội hôm đó?!”

 

Thẩm Uyển Dung run rẩy đáp, lắp bắp:

 

“Lục… điệu múa… Lục Yêu.”

 

Điệu múa Lục Yêu mà Thẩm Uyển Dung ngày đêm khát khao một đời, nàng cho rằng chỉ cần học được nó, là có thể thẳng bước bước vào con đường ái tình rực rỡ.

 

Thế nhưng nàng không biết…

 

Năm xưa khi tiền triều diệt vong, tiên đế khai quốc của triều ta — trong cơn say rượu từng đứng giữa điện, nhìn đám vũ cơ mà thở dài cảm thán:

 

“Kỹ nữ buôn hương chẳng biết nỗi hận vong quốc, cách một dòng sông vẫn cất giọng hát Hậu Đình Hoa.”

 

Mà điệu vũ khi ấy, chính là Lục Yêu.

 

Từ đó trở đi, vũ khúc mềm mại tuyệt mị, phong tình ngút trời ấy, bị coi là điều cấm kỵ — thứ âm sắc yêu kiều dẫn lối họa loạn cung đình.