Thầm Yêu, Thành Nguyện

Chương 3





 

Trần Cảnh Dữ dẫn tôi ra ngoài ăn cơm, quán nằm trong một con ngõ nhỏ, mùi vị rất ngon.

 

Tôi vừa ăn cơm, vừa lén nhìn anh, trước đây tôi đâu dám làm như thế.

 

Tôi sợ nếu anh biết được, tôi sẽ mất luôn cả thân phận "em gái" này.

 

Nhưng hôm nay, anh ra mặt vì tôi, che chở tôi không chút do dự, khiến tôi có chút đắc ý quên mất mình.

 

"Anh thật sự đẹp trai đến thế cơ à? Còn nhìn nữa là cơm chui tọt vào mũi bây giờ."

 

"Đâu... đâu có nhìn anh."

 

"Ăn nhiều vào, người có một mẩu thế này. Xách ra đường người ta lại tưởng dễ bắt nạt."

 

Quả thực tôi khá nhỏ con, trông trẻ hơn nhiều so với bạn bè đồng trang lứa, có lẽ cũng vì lý do này mà thân phận "em gái" của tôi càng dễ được chấp nhận như cá gặp nước.

 

Chợt nhớ ra, hồi đó Trần Cảnh Dữ "cứu" tôi trên xe buýt, lại tưởng tôi là học sinh mới của trường cấp hai, nhất quyết đưa tôi đến tận cổng trường cấp hai.

 

Nghĩ đến đây, tôi hậm hực lùa thêm mấy miếng cơm vào miệng.

 

Tôi nuốt trôi cơm rồi mới mở miệng: "Chẳng phải còn có anh sao."

 

"Cũng đúng. Miễn là em chịu mãi nhận người anh này là anh trai mãi mãi."

 

Tay tôi khựng lại, ngẩng đầu lên thì phát hiện anh cũng đang nhìn tôi.

 

"Nhận người anh trai này là anh trai mãi mãi."

 

Câu nói này giống như một lời nguyền cứ văng vẳng bên tai tôi.

 

Chỉ có thể là anh trai thôi sao?

 

Anh đối tốt với tôi, là vì coi tôi như em gái.

 

Một khi anh có bạn gái, tôi liền phải rời đi.

 

Nếu không  thì tôi thực sự sẽ trở thành "trà xanh lụy trai" trong miệng bọn họ mất.

 

9

 

Một tuần sau, trường chúng tôi bắt đầu học quân sự.

 

Tôi và Trần Cảnh Dữ không ở cùng một đội hình.

 

May mắn llà giáo quan của tôi không quá nghiêm khắc.

 

Nhưng thời tiết thì quả thực rất nóng.

 

Lúc chuẩn bị  kem chống nắng và miếng lót giày, tôi cũng chuẩn bị một phần cho Trần Cảnh Dữ.

 

Trùng hợp thay, Trần Cảnh Dữ cũng chuẩn bị cho tôi một phần.

 

Tối trước ngày học quân sự, sau khi đội bóng chuyền của Trần Cảnh Dữ tập luyện xong thì anh  mang đồ ăn khuya đến cho tôi, tiện thể đưa luôn túi đồ dùng quân sự cần thiết, một tùi to đùng.

 

Tôi cười trộm, trong lòng vui sướng vô cùng.

 

"Thật ra em cũng chuẩn bị cho anh rồi." Tôi nói.

 

"Anh bôi kem chống nắng làm gì chứ. Có phải con gái da mềm thịt thơm đâu." Trần Cảnh Dữ nói vậy, nhưng vẫn nhận lấy phần tôi chuẩn bị.

 

Trần Cảnh Dữ rất trắng, thuộc kiểu người phơi nắng không đen.

 

Đã thế anh còn thích thể thao, thật sự là khiến người ta không khỏi ghen tị  .

 

Tuy nhiên, dù khi phơi nắng không bị đen đi, nhưng anh sẽ bị cháy nắng.

 

Đợt quân sự năm lớp 10 anh từng bị cháy nắng, tôi đã nhìn thấy vùng cổ của anh bị cháy nắng, cả một mảng da đỏ ửng lên, còn bị bong tróc nữa.

 

Năm lớp 10 ấy, tôi còn mua cho anh một tuýp t.h.u.ố.c mỡ, lén lút đặt lên bàn của anh.

 

Chúng tôi không học cùng lớp, để không bị ai phát hiện, tôi đã nói dối là mình bị say nắng, giáo quan lúc đó cho tôi về lớp nghỉ ngơi.

 

Đợi cô bạn nữ đưa tôi về lớp rời đi, tôi liền len lén sang lớp của Trần Cảnh Dữ, giống như một tên trộm, đặt tuýp t.h.u.ố.c lên chỗ ngồi của anh, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

 

Nhưng ngay lúc tôi định rời đi, ngoài hành lang lại vang lên tiếng bước chân, tôi nghe thấy họ đang nhắc đến Trần Cảnh Dữ.

 

Tôi hoảng hốt đến mức không kịp suy nghĩ chạy đường nào, liền chui tọt xuống gầm bàn của Trần Cảnh Dữ.

 

Cả người tôi run lẩy bẩy, tôi không thể diễn tả nổi cảm giác run rẩy pha lẫn những cảm xúc phức tạp lúc đó.

 

Máu nóng dường như dồn hết lên đỉnh đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Điều khiến tôi sợ hãi nhất là, chỗ ngồi của Trần Cảnh Dữ bỗng nhiên có người ngồi xuống.

 

Là chính bản thân anh.

 

Anh mặc đồng phục quân sự và đi giày huấn luyện, nhưng tôi vẫn nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

 

Tôi không còn đường lui, không gian dưới gầm bàn vốn đã chật hẹp, nay vì sự hiện diện của anh mà càng trở nên bức bối, dường như chỉ cần tôi nghiêng người là sẽ chạm vào anh.

 

Nhưng đột nhiên, tôi cảm thấy sự ngột ngạt vơi đi nhiều, hóa ra là anh đã kéo ghế ra sau, chừa cho tôi một chút không gian.

 

Tôi nhìn thấy ngón tay thon dài trắng trẻo của anh đặt ở mép bàn, nhưng cuối cùng anh vẫn không hề nhìn xuống dưới.

 

"Đi thôi." Trần Cảnh Dữ bất ngờ lên tiếng.

 

Quả nhiên những người kia lần lượt rời đi cùng anh, tiếng ồn ào ngày càng xa dần, chân tôi bỗng mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.

 

Tôi không biết năm đó anh có phát hiện ra tôi không, nhưng sau này, tôi nhìn thấy tuýp t.h.u.ố.c mỡ mình mua ở phòng tìm đồ thất lạc.

 

Vẫn còn mới nguyên, anh chưa hề dùng.

 

Tôi cũng không đến nhận lại.

 

Số phận của tuýp t.h.u.ố.c mỡ ấy sau này ra sao tôi cũng không biết nữa.

 

Lần này tôi bôi kem chống nắng Trần Cảnh Dữ chuẩn bị cho, còn dùng cả bình nước 1 lít anh đưa, có lẽ là luân hồi chuyển kiếp, năm xưa tôi nói dối mình say nắng, lần này thì tôi thật sự bị say nắng rồi.

 

Lúc đứng nghiêm, tôi cứ tưởng cố chịu một chút là qua, nhưng đột nhiên mắt tôi tối sầm lại, trực tiếp ngã gục xuống.

 

Khi hoàn toàn mất đi ý thức, tôi nghe thấy có người gọi tên mình, đủ loại âm thanh hỗn tạp, nhưng tôi vẫn dễ dàng nhận ra giọng của Trần Cảnh Dữ.

 

10

 

Khi tỉnh lại, mu bàn tay tôi đang cắm kim truyền dịch, Trần Cảnh Dữ ngồi ngay bên cạnh.

 

Tôi nghe thấy anh hỏi bác sĩ: "Sao cô ấy vẫn chưa tỉnh? Không phải ngoài say nắng ra còn có vấn đề gì khác sao?"

 

"Không có vấn đề gì đâu. Chỉ là ngủ thiếp đi thôi. Cậu gọi là cô bé tỉnh ngay ấy mà."

 

Trần Cảnh Dữ "ồ" một tiếng.

 

"Heo con cũng ngủ khỏe thật."

 

Không hiểu sao, tôi lại nghe ra chút cưng chiều trong giọng điệu của anh.

 

"Em tỉnh rồi." Tôi mở mắt, nhìn về phía anh.

 

Thấy tôi tỉnh, Trần Cảnh Dữ lại đưa tay che tầm mắt tôi đi.

 

"Không, em chưa tỉnh đâu. Ngủ thêm chút nữa đi, để anh còn tranh thủ lười một tẹo."

 

Thấy anh nói nghiêm túc như vậy, tôi cũng gật đầu nhắm mắt lại, nhưng bên tai lại loáng thoáng nghe thấy tiếng cười khẽ của anh.

 

Tôi vừa định mở mắt thì anh lại ghé sát tai tôi thì thầm: "Ngủ đi, anh ở  trông cho em."

 

11

 

Giấc này tôi ngủ một mạch đến tận chiều tối.

 

Lúc tỉnh dậy, ráng chiều ngoài cửa sổ là sự pha trộn giữa sắc vàng rực rỡ xen lẫn hồng và lam, trông như hộp phấn mắt của cô nàng điệu đà nào đó bị đ.á.n.h đổ.

 

Trần Cảnh Dữ không có trong phòng, chắc là đi tập quân sự rồi.

 

Tôi đang nghĩ ngợi thì một bàn tay với những khớp xương rõ ràng vén rèm bước vào. Là Trần Cảnh Dữ, tay kia anh đang xách theo cơm hộp.

 

"Ngủ khỏe thật đấy, heo con."

 

Anh ngồi xuống bên mép giường bệnh, đặt cơm mang tới lên bàn.

 

"Chẳng phải tại anh bảo em ngủ thêm sao."

 

Tôi lật chăn ngồi bật dậy, cũng không biết do ngủ lâu quá hay sao mà đầu óc tôi bỗng choáng váng.

 

Tôi hoảng loạn bám lấy vai Trần Cảnh Dữ.

 

Thấy tôi không ổn, Trần Cảnh Dữ lập tức vòng một tay ôm lấy tôi, kéo tôi tựa vào người anh.

 

Tôi va vào lồng n.g.ự.c của Trần Cảnh Dữ, chắc là tập xong anh đã xả nước lạnh qua loa rồi mới tới, trên người hoàn toàn không có mùi mồ hôi, chỉ thoang thoảng hương thơm tươi mát như cây cỏ và nước mưa.

 

Có điều nhiệt độ trong lòng anh vẫn rất cao, hơi nóng phả vào khiến vành tai tôi đỏ bừng, nhịp tim cũng bắt đầu loạn nhịp theo.

 

"Còn khó chịu không? Cá Voi? Em chịu khó một chút, anh đi gọi bác sĩ."