Anh nói rồi định đứng dậy đi gọi bác sĩ thật.
Tôi nắm lấy một ngón tay của anh: "Em không sao rồi, chắc chỉ bị tụt đường huyết chút thôi."
Anh mới chịu thôi, sau đó mở hộp cơm ra, ngồi nhìn tôi ăn.
Trần Cảnh Dữ dường như không phát hiện ra sự khác thường của tôi, thấy tai tôi đỏ còn tưởng tôi nóng, bèn cầm cái quạt nhỏ chị y tá để bên cạnh quạt cho tôi.
12
Ngoài vụ say nắng ra thì quãng thời gian quân sự sau đó đối với tôi chẳng có gì đặc sắc.
Chỉ có điều, Trần Cảnh Dữ được chọn làm tiêu binh* của đội hình bên cạnh.
*Tiêu binh có nghĩa là binh lính hoặc người được chọn làm mẫu cho cả đội hình.
Dù chuyện này chẳng có gì bất ngờ, nhưng tôi vẫn muốn khen giáo quan thật có mắt nhìn.
Nhờ vậy, anh đứng ngay đầu hàng đội bên cạnh, tôi chỉ cần liếc mắt là thấy ngay.
Trần Cảnh Dữ vai rộng chân dài, bộ quân phục này mặc lên người anh lại trông đĩnh đạc lạ thường, cả người như đang tỏa sáng .
Nhưng giờ đây, ngày nào trước khi tập trung quân sự, Trần Cảnh Dữ cũng mang một ống Hoắc Hương Chính Khí* đến, bắt tôi uống hết để phòng ngừa say nắng lần nữa.
Hoắc hương chính khí (藿香正气水): là một loại t.h.u.ố.c Đông y truyền thống của Trung Quốc, loại này được dùng để điều trị các triệu chứng cảm lạnh, say nắng hoặc các vấn đề liên quan đến tiêu hóa do các nguyên nhân như độ ẩm, nhiệt độ,... gây ra.
Hoắc Hương Chính Khí thật sự vừa hôi vừa khó uống, lần nào tôi cũng cự nự mãi.
"Không uống có được không?"
Chính tôi cũng không nhận ra, câu nói này nghe cứ như đang làm nũng.
Nhưng làm nũng có vẻ chẳng có tác dụng gì với Trần Cảnh Dữ, riêng khoản phòng chống say nắng này anh luôn nói một là một, hai là hai.
Tôi cảm thấy mặt mình nhăn nhó chẳng khác gì một quả mướp đắng.
Nhưng thấy tôi uống khổ sở quá, lần nào uống xong anh cũng sẽ móc từ túi quần quân phục ra một viên kẹo đưa cho tôi.
Bỗng nhiên, dường như loại t.h.u.ố.c Hoắc hương chính khí này cũng chẳng còn đắng đến thế nữa.
13
Trong suốt kỳ quân sự, tiết mục thư giãn nhất chính là màn thi hát đối kháng buổi tối.
Sau khi các khối đội hình thi hát với nhau, sẽ là cơ hội để cá nhân biểu diễn tài năng.
Có người hát, có người nhảy, không khí tại hiện trường rất sôi nổi.
Trần Cảnh Dữ bị các bạn nữ đội bên cạnh trêu chọc, yêu cầu anh lên biểu diễn một tiết mục. Anh cũng không ngại ngùng, cầm lấy loa của giáo quan, hát bài "Sứ Thanh Hoa" của Châu Kiệt Luân.
Giọng của anh thực sự rất hay, nhiều bạn nữ bạo dạn còn bật đèn flash điện thoại lên, tạo thành một biển "lightstick" thu nhỏ cổ vũ cho anh.
Thanh xuân có lẽ là như vậy, có người giỏi ca hát nhảy múa, biết nắm bắt cơ hội để tỏa sáng rực rỡ; lại có người chỉ hợp nép mình trong bóng tối, cẩn thận nâng niu chút ánh nắng vương trên đầu ngón tay, sợ rằng nó sẽ cứ thế trôi tuột qua kẽ tay mất.
Trần Cảnh Dữ hát xong, rất nhiều bạn nữ vẫn còn bàn tán say sưa về anh.
Nhưng tin giật gân nhất đêm đó là Châu Dĩnh, cô bạn cùng đội với Trần Cảnh Dữ, đã hát bài "Thích Anh" để tỏ tình với anh.
Đêm hè ấy, tôi nghe người khác bày tỏ tình cảm với anh, trong lòng tôi ngoài chua xót ra thì nhiều hơn là sự ghen tị, bởi tôi không biết đến bao giờ mình mới dám nói một câu "Thích anh".
Có người tỏ tình, sân vận động lập tức xuất hiện khung cảnh náo nhiệt chưa từng thấy.
Thế nhưng Trần Cảnh Dữ mãi vẫn không đáp lại.
Mọi người trong đội tìm một vòng vẫn không thấy bóng dáng Trần Cảnh Dữ đâu.
Giáo quan đội bên cạnh mới sực nhớ ra, Trần Cảnh Dữ đã xin phép đi vệ sinh rồi.
Một trong hai nhân vật chính vắng mặt nên chẳng thể hùa theo được nữa, cộng thêm có người khác lên nhảy, dần dần cũng không còn ai chú ý quá nhiều đến chuyện này nữa.
14
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khoảng mười phút sau, tôi cảm thấy có người kéo mình từ phía sau, quay lại nhìn thì thấy là Trần Cảnh Dữ.
"Suỵt, đi theo anh."
Chỗ tôi ngồi vốn dĩ là góc khuất, mọi người lại đang mải xem biểu diễn nên chẳng ai chú ý đến chúng tôi.
Nhưng tôi có tật giật mình, vẫn xin phép giáo quan ra ngoài đi vệ sinh.
Tôi chạy lon ton đến chỗ Trần Cảnh Dữ. Anh đang đứng dưới gốc cây đa lớn, đang c.ắ.n một cây kem, tay kia cầm một cây còn nguyên vẹn.
Là kem của tiệm mới mở trong trường, bình thường phải xếp hàng dài lắm, khó mua vô cùng.
Tôi nhớ ra sáng nay Trần Cảnh Dữ quên mang kẹo cho tôi, bảo là sẽ mua kem bù lại.
Hóa ra vì đi mua kem cho tôi nên anh mới không nghe thấy lời tỏ tình của người khác dành cho mình.
Tôi không hiểu sao trong lòng lại dấy lên cảm giác tội lỗi, có lẽ vì tôi hiểu rằng để "thích" một người thì người ta đã phải chôn giấu bao nhiêu nỗi nhớ nhung, mong chờ, hy vọng lẫn buồn tủi, còn để tỏ tình thì lại cần nhiều dũng khí đến nhường nào.
15
Kỳ học quân sự kết thúc, chúng tôi cởi bỏ bộ quân phục ngàn người như một, hình như ai cũng đen đi một vòng.
Buổi diễu binh cuối cùng kết thúc, vốn dĩ tôi và Trần Cảnh Dữ đã hẹn nhau lát nữa sẽ đi ăn trưa cùng.
Nhưng khi tôi thay đồ xong đi tìm anh, bạn cùng phòng của Trần Cảnh Dữ lại bảo anh đi với Châu Dĩnh rồi.
Châu Dĩnh chính là cô bạn đã hát tỏ tình hồi tập quân sự.
Tôi ngẩn ngơ rời đi, một mình đi về phía phố ẩm thực bên ngoài. Dòng người đông đúc, còn tôi như kẻ lạc lõng giữa sự náo nhiệt ấy.
Tôi từng gặp cô bạn đó rồi, dáng cao gầy, khác hẳn kiểu của tôi, nhưng lại có nét giống bạn gái hồi cấp ba của Trần Cảnh Dữ.
Vốn dĩ tôi và Trần Cảnh Dữ hẹn nhau đến ăn ở quán thịt nướng mới mở tại phố ẩm thực.
Chẳng biết thế nào tôi lại đi đến trước cửa quán đó.
"Cá Voi nhỏ, em đến rồi à, vào ngồi đi, Trần Cảnh Dữ đặt bàn số 12 đấy." Ông chủ quán thịt nướng nhìn thấy tôi liền nhiệt tình chào hỏi.
Chủ quán là đàn anh khóa trên của trường chúng tôi, chơi khá thân với Trần Cảnh Dữ nên cũng biết tôi.
Anh ấy quá nhiệt tình, mà tôi lại dở khoản từ chối lòng tốt của người khác, nên do dự một lát rồi cũng bước vào quán.
Ông chủ đưa tôi đến bàn số 12 ngồi xuống.
Trong quán rất đông vui, khách ăn thịt nướng hầu như đều tụ tập nhóm ba nhóm năm.
Chỉ có mình tôi lẻ loi.
Tôi uống cốc nước chanh quán phục vụ sẵn, vị chua chát từ đầu lưỡi trôi xuống dạ dày, cuối cùng thấm thẳng vào tim.
Lần này tôi đã xuất hiện ngay từ đầu, nhưng vẫn có người nhanh chân đến trước.
Tôi tùy ý gọi vài món, định tự mình nướng thử, nhưng tay chân vụng về, có miếng thịt dính chặt vào vỉ nướng, tôi phải dùng kẹp cố sức cạy nó ra.
Kết quả miếng thịt bay vèo ra ngoài, dính ngay vào tay một bạn nam đi ngang qua.
Tôi sững sờ cả người.
Tôi vội vàng cầm khăn giấy qua gỡ miếng thịt xuống: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi cậu."
"Không sao đâu, đừng lo, để tớ vào bếp tìm nước lạnh xả một chút."
"Sao thế?"
Là giọng của Trần Cảnh Dữ. Tôi quay đầu lại, không hiểu sao vừa thấy anh đến, tôi lập tức cảm thấy bớt hoảng sợ hơn hẳn.
"Em lỡ làm rơi thịt nướng vào người ta."
Trần Cảnh Dữ nhẹ nhàng xoa đầu tôi rồi nói: "Đừng sợ, để anh giải quyết."