16
Vì miếng thịt cũng mới đặt lên vỉ chưa lâu, nhiệt độ không quá cao nên cánh tay bạn nam kia không bị bỏng nặng lắm, chỉ hơi đỏ lên.
Trần Cảnh Dữ xin chủ quán tuýp t.h.u.ố.c mỡ trị bỏng bôi cho cậu ấy.
Tôi xin lỗi bạn nam kia lần nữa, cậu ấy ngượng ngùng cười bảo không sao.
"Tớ tên Lâm Sầm, học lớp 3 bên cạnh. Thật ra tớ từng gặp cậu rồi, hôm nay coi như có duyên, hay là kết bạn WeChat đi." Lâm Sầm nói.
Tôi lấy điện thoại ra, lúc này mới thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là của Trần Cảnh Dữ gọi cho tôi.
Tôi ngước mắt nhìn Trần Cảnh Dữ, hơi ngạc nhiên thấy biểu cảm của anh lúc này có vẻ không vui, mặt hầm hầm.
"Bạn học Lâm này, sau này tay cậu có di chứng gì thì cứ tìm thẳng tôi." Trần Cảnh Dữ bất ngờ lên tiếng.
Lâm Sầm quan sát tôi và Trần Cảnh Dữ, có lẽ do Trần Cảnh Dữ lúc này trông quá khó gần nên cậu ấy hơi sợ, gật đầu lia lịa.
Trần Cảnh Dữ ngồi về chỗ nướng thịt, tôi kết bạn với Lâm Sầm xong, cậu ấy mới lí nhí hỏi Trần Cảnh Dữ là gì của tôi.
Tôi còn chưa kịp trả lời, Trần Cảnh Dữ đã buông một câu có vẻ bâng quơ: "Người giám hộ."
Tôi quay sang nhìn Trần Cảnh Dữ, anh đang rũ mắt, dùng kẹp gắp những miếng thịt cháy đen do tôi nướng ra khỏi vỉ, vẻ mặt chăm chú, dường như hoàn toàn không nhận ra câu "người giám hộ" của mình vừa nói mờ ám đến mức nào.
17
"Sao anh lại đến đây vậy?" Tôi hỏi Trần Cảnh Dữ.
"Chẳng phải đã hẹn hôm nay đi ăn thịt nướng à?" Anh liếc tôi một cái.
"Với lại sao không đợi anh. Điện thoại cũng không nghe." Giọng điệu Trần Cảnh Dữ đầy vẻ oán trách.
Tôi lí nhí giọng nói: "Chẳng phải anh đi với người khác rồi sao?"
"Em không xem điện thoại, ở trường để chế độ im lặng quen rồi." Sợ lúc vào lớp quên tắt chuông lại làm ồn.
"Em nói Châu Dĩnh hả?" Trần Cảnh Dữ bỗng bật cười, khuôn mặt như mây mù chuyển nắng, "Cho dù từ chối cũng phải nói rõ ràng trước mặt người ta chứ? Nói rõ rồi mới tránh được chuyện mập mờ, dây dưa không dứt về sau."
Hóa ra là đi từ chối, bỗng nhiên mây đen trong lòng tôi tan biến đi ít nhiều.
Tôi cứ tưởng chỉ có mình mình ăn nên không gọi nhiều, lại còn bị nướng cháy hơn nửa, trên bàn chẳng còn mấy đồ ăn. Thế là Trần Cảnh Dữ lại gọi phục vụ đưa menu cho tôi, bảo tôi gọi thêm.
Còn anh thì đứng dậy đi ra quầy lễ tân dặn dò gì đó.
Kỹ thuật nướng thịt của Trần Cảnh Dữ rất cừ, anh cũng rất chăm sóc tôi, thịt nướng xong đều dùng kéo cắt nhỏ bỏ vào đĩa rồi mới đẩy đến trước mặt tôi.
Mãi sau này, tôi mới được bạn cùng phòng nói một câu thức tỉnh người trong mộng.
Cậu ấy bảo, thật ra tôi và Trần Cảnh Dữ đều là người trong cuộc nên bị mờ mắt. Trong mắt người ngoài suốt một thời gian dài, ngoại trừ việc chưa khoác lên mình danh phận "bạn gái", thì cách Trần Cảnh Dữ đối xử với tôi chẳng khác gì những tiêu chuẩn dành cho bạn gái cả.
18
Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, tôi cảm giác mình chưa từng gặp Lâm Sầm bao giờ, nhưng từ sau hôm ở quán thịt nướng, tôi lại liên tục chạm mặt cậu ấy.
Thậm chí tôi và cậu ấy còn học chung mấy môn.
Ký túc xá của chúng tôi là phòng ghép nam nữ, nên không thể cùng đi học như các phòng khác, nhiều lúc tôi toàn ngồi một mình.
Lâm Sầm thường đến ngồi cạnh tôi.
Lâm Sầm trông rất thư sinh, hoàn toàn khác kiểu với Trần Cảnh Dữ.
Tan học, bạn cùng phòng hẹn tôi đi dạo phố, Lâm Sầm gọi tôi lại.
"Hôm đó là cậu thanh toán giúp bọn tớ đúng không? Thế không được đâu, để tớ trả lại tiền cho cậu."
Tôi sững người ra một giây, đoán ngay là Trần Cảnh Dữ đã trả tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Không sao đâu, không cần trả đâu. Hôm đó tớ thật sự xin lỗi."
Lâm Sầm nói: "Tay tớ có sao đâu, sao có thể dám tiêu tiền của cậu chứ."
Bạn cùng phòng vừa hay cũng đi tới.
Để bạn cùng phòng không phải đợi lâu, tôi lại từ chối Lâm Sầm lần nữa.
Ai ngờ Lâm Sầm đã chuẩn bị sẵn tiền mặt, thấy tôi định đi liền kéo tôi lại, muốn nhét tiền vào tay tôi cho bằng được.
Nhưng ngay trước khoảnh khắci tay cậu ấy chạm vào tay tôi, một cánh tay rắn chắc thon dài khác đã vòng qua eo tôi từ phía sau, tôi cảm thấy chân mình hẫng lên, cả người đã được nhấc bổng.
Nghiêng đầu nhìn sang, đập vào mắt là góc nghiêng sắc nét của Trần Cảnh Dữ.
Trần Cảnh Dữ ôm tôi lùi lại về sau một bước, tránh khỏi tay của Lâm Sầm.
Mãi đến khi mũi chân chạm đất, tôi vẫn còn lâng lâng. Lồng n.g.ự.c anh nóng hổi, hơi ấm truyền thẳng vào n.g.ự.c tôi, khiến nhịp tim tôi lại thúc giục mầm mống yêu thầm điên cuồng sinh trưởng.
"Làm cái gì đấy?" Trần Cảnh Dữ bình thản chắn giữa tôi và Lâm Sầm, sắc mặt có vẻ không vui lắm.
Lâm Sầm thấy Trần Cảnh Dữ liền giải thích: "Tớ chỉ muốn trả tiền thôi..."
"Nói chuyện đàng hoàng đi, động tay động chân làm gì?"
Trần Cảnh Dữ quay sang nhìn tôi, tôi gật đầu: "Là lần đó... ở quán thịt nướng anh trả tiền giúp họ."
Trần Cảnh Dữ lập tức hiểu ra, rồi quay sang nói với Lâm Sầm: "Không cần khách sáo, lần đó vốn là chúng tôi đắc tội trước."
Đợi Trần Cảnh Dữ và Lâm Sầm đi khỏi, bạn cùng phòng mới túm lấy tay tôi hét lên, bảo đây đúng là tình tiết phim thần tượng bước ra đời thực.
Tôi bị bạn trêu đến đỏ bừng mặt, nhưng trong lòng lại rộn ràng vui sướng, liệu có phải trong lòng anh, tôi thật sự có vị trí khác biệt?
19
Học kỳ 1 năm nhất trôi qua thật nhanh, rõ ràng cảm giác ngày khai giảng như mới hôm qua, thế mà lơ đãng một chút đã đến cuối kỳ.
Thành phố V nằm ở miền Nam, mùa đông không có hệ thống sưởi, qua mùa đông toàn dựa vào "chính khí" của bản thân.
Gần thi cuối kỳ, thư viện đông đúc chưa từng thấy, ký túc xá nam gần thư viện hơn nên toàn là Trần Cảnh Dữ đi giữ chỗ giúp tôi.
Tôi khá sợ lạnh nên buổi sáng dậy ngày càng muộn, chẳng biết từ bao giờ đã thành thói quen Trần Cảnh Dữ mua bữa sáng cho tôi, rồi tối nào cũng đưa tôi về ký túc xá.
Tôi và Trần Cảnh Dữ khác chuyên ngành nên lịch thi cũng khác nhau.
Anh thi xong trước tôi.
Sau khi biết tôi và anh cùng quê một thành phố, Trần Cảnh Dữ hiển nhiên coi việc về nhà cùng nhau là lẽ thường, vé tàu cao tốc cũng là anh mua giúp.
Trước môn thi cuối cùng, tôi gửi hành lý cho Trần Cảnh Dữ trông giúp. Anh đợi tôi ở quán cà phê cổng Đông của trường, tôi thi xong có thể đến tìm anh ngay.
Đại học không giống cấp hai cấp ba, thi xong không có tiết mục so đáp án.
Tôi sợ Trần Cảnh Dữ đợi lâu, làm bài xong liền nộp sớm, lấy điện thoại trên bàn giáo viên rồi hớn hở chạy ra ngoài.
Lần này được về quê cùng Trần Cảnh Dữ, nghĩ đến đây tôi lại tủm tỉm cười.
Nhưng nụ cười chẳng giữ được bao lâu. Đến góc rẽ gần quán cà phê, tôi thấy Trần Cảnh Dữ đang đứng quay lưng gọi điện thoại. Tôi rón rén định đợi anh gọi xong sẽ nhảy ra hù anh một cái.
Nhưng giây tiếp theo, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia.
Là Vu Tâm, bạn gái hồi cấp ba của Trần Cảnh Dữ.
"Trường các anh sao vẫn chưa được nghỉ thế? Em về lâu lắm rồi. Em mặc kệ, anh không về chẳng có ai nướng thịt cho em ăn cả." Giọng cô gái đong đầy vẻ nũng nịu và tùy hứng được nuông chiều mà có, khiến tôi cảm thấy mình thua xa không thể so được.
Rõ ràng tôi biết mình chưa có tư cách để ghen, nhưng cứ nghĩ đến sự dịu dàng, chu đáo của anh trước đây hoàn toàn thuộc về một cô gái khác là tôi lại thấy ngột ngạt khó chịu vô cùng.
"Vé hôm nay rồi, tối là về đến nơi."