Thầm Yêu, Thành Nguyện

Chương 6



"Vậy đợi anh về, bọn mình đi ăn cái quán ở gần Nhất Trung nhé..."

 

Cách hai người nói chuyện vẫn ăn ý và thân thiết như xưa, ngay khoảnh khắc này, tôi cứ ngỡ mình quay lại năm lớp 11.

 

Dù danh tiếng của Vu Tâm rất lớn, nhưng buổi biểu diễn Trung thu năm lớp 11 mới là lần đầu tiên tôi tiếp xúc gần với cô ấy.

 

Buổi diễn đó, Trần Cảnh Dữ và Vu Tâm đều làm MC, hai người phối hợpi cực kỳ ăn ý, váy dạ hội và âu phục kết hợp lại khiến họ trông giống như một cặp trời sinh.

 

Đêm ấy, Trần Cảnh Dữ và Vu Tâm trở thành tâm điểm chú ý của cả hội trường.

 

Còn tôi lúc đó, vì cuối tuần về thị trấn thăm người già nên bị một loài bọ địa phương gọi là "bọ bóng" c.ắ.n vào mặt, phải bôi t.h.u.ố.c đỏ và đeo cái khẩu trang to sụ để che đi bộ dạng t.h.ả.m hại trên mặt mình.

 

Tôi nhìn thấy Trần Cảnh Dữ xách váy cho Vu Tâm lúc xuống sân khấu, rồi dịu dàng đưa tay gỡ mảnh kim tuyến vương trên tóc cô ấy xuống.

 

Nhìn dáng vẻ tỏa sáng rực rỡ của Trần Cảnh Dữ, trong khoảnh khắc nỗi tự ti trong tôi trào dâng đến tận xương tủy.

 

Đôi lúc tôi tự hỏi, tại sao tôi không thể cao hơn một chút giống Vu Tâm, tại sao tôi không thể giống Trần Cảnh Dữ tùy tiện thi cũng đứng top 3 khối, tại sao bài văn tôi học thuộc lòng mãi vẫn quên, tại sao người tôi thích lại không thích tôi...

 

Họ đứng trên sân khấu ánh đèn rực rỡ, còn tôi chìm nghỉm giữa biển khán giả mênh mông.

 

20

 

Tôi nhớ đêm hội Trung thu năm ấy được mọi người bàn tán mãi vì Trần Cảnh Dữ và Vu Tâm.

 

Tôi không xem hết tất cả các tiết mục mà bỏ về giữa chừng.

 

Vốn dĩ tôi đã sớm biết Trần Cảnh Dữ làm MC nên cũng đăng ký tiết mục tham gia, dù chỉ là tiết mục hợp xướng của lớp.

 

Tôi nghĩ thầm, sau khi anh giới thiệu tiết mục xong, liệu có tình cờ lướt qua vai tôi đang đứng chờ trong cánh gà hay không.

 

Nhưng vì mặt bị thương nên tôi đã rút khỏi đội hợp xướng.

 

Trong chuyện thích Trần Cảnh Dữ, dường như tôi chẳng có lấy một chút may mắn nào.

 

Ngay lúc tôi định quay về khu giảng đường làm bài tập thì đột nhiên có người gọi tôi lại.

 

Tôi quay đầu, trái tim bỗng run lên, là Trần Cảnh Dữ.

 

"Bạn học ơi, có thể nhờ bạn giúp một việc được không?" Trần Cảnh Dữ hỏi.

 

Lần trước tiếp xúc với Trần Cảnh Dữ đã là chuyện trên xe buýt hồi mới nhập học và tuýp t.h.u.ố.c mỡ đợt quân sự. Hơn một năm trôi qua, anh vẫn luôn sống động trong tầm mắt, bên tai tôi, còn tôi thì đã sớm trở thành điểm mù trong ký ức của anh.

 

Tôi cố giữ giọng mình thật bình tĩnh không chút gợn sóng, hỏi anh có việc gì.

 

"Bạn có thể giúp mình mang cái này lên nhà vệ sinh nữ bên trái tầng 6 tòa nhà này được không?"

 

Trần Cảnh Dữ lấy ra một chiếc túi nilon đen từ sau lưng, bên trong lờ mờ nhìn ra là gói băng vệ sinh.

 

Tôi "ừ" một tiếng, nhận lấy từ tay Trần Cảnh Dữ rồi quay người đi đưa đồ.

 

Tôi nghe thấy anh nói cảm ơn phía sau, nhưng không đủ dũng khí quay lại nói "không có gì", chỉ kéo khẩu trang lên cao hơn, như muốn giấu khuôn mặt mình kỹ càng thêm chút nữa.

 

Tôi mang b.ăn.g v.ệ si.nh đến nhà vệ sinh nữ, đúng như dự đoán, người bị kẹt bên trong là Vu Tâm.

 

Vu Tâm cũng cảm ơn tôi, tôi bảo không có gì, chuyện này dù người nhờ không phải Trần Cảnh Dữ tôi cũng sẽ giúp, cùng là con gái với nhau mà.

 

Chỉ có điều khi Vu Tâm định hỏi tên và lớp tôi, tôi đã bỏ chạy mất dép.

 

21

 

Cả trường Nhất Trung đều biết Trần Cảnh Dữ và Vu Tâm là một đôi. Chỉ là sau này, Trần Cảnh Dữ được tuyển thẳng vào đại học V, còn Vu Tâm lại vào đại học M cách đó hàng nghìn cây số, nên dần dần có tin đồn họ đã chia tay vào mùa tốt nghiệp.

 

Tôi không làm phiền Trần Cảnh Dữ nghe điện thoại, lặng lẽ rời đi.

 

Trần Cảnh Dữ đến quán cà phê thấy tôi đã ở đó, hỏi có phải tôi nộp bài sớm không.

 

Tôi "ừ" một tiếng, chợt nhận ra sắc mặt Trần Cảnh Dữ hơi kém, chẳng lẽ sau khi tôi đi, anh và Vu Tâm cãi nhau sao?

 

Trần Cảnh Dữ trông có vẻ mệt mỏi ủ rũ, chuyến về quê lần này không giống như tôi tưởng tượng lắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhìn phong cảnh vùn vụt trôi qua ngoài cửa sổ, tôi cảm thấy lồng n.g.ự.c như bị nhét đầy bông.

 

Tôi rất muốn hỏi chuyện anh và Vu Tâm là thế nào, nhưng lời nói cứ nghẹn ở cổ họng, mãi chẳng thốt nên lời.

 

Đến khi xuống tàu cao tốc, chúng tôi lại bắt taxi.

 

Vừa lên taxi Trần Cảnh Dữ đã nhắm mắt lại, hình như anh rất buồn ngủ.

 

Tài xế hỏi tôi đi đâu, tôi buột miệng đọc địa chỉ nhà Trần Cảnh Dữ.

 

Trần Cảnh Dữ bỗng mở mắt ra: "Cá Voi nhỏ, sao em biết?"

 

Đầu tôi ong lên một tiếng, như bị chập mạch.

 

Sao tôi biết được ư? Hồi tốt nghiệp cấp ba, tôi giúp thầy bí thư đoàn sắp xếp hồ sơ đoàn viên và các loại giấy tờ linh tinh khác, vô tình nhìn thấy hồ sơ của Trần Cảnh Dữ.

 

Dường như chỉ cần là chuyện liên quan đến anh, tôi đều nhớ như in.

 

"Lần trước máy in bên ký túc nam hỏng, em từng in tài liệu giúp anh mà." Trong lúc cuống quýt, tôi nhớ ra lần trước anh nhờ tôi in hộ.

 

Nhưng nghĩ lại, lần đó tôi in giúp anh hình như là báo cáo phân tích số liệu môn thực nghiệm, trên đó làm sao có địa chỉ nhà được chứ?

 

Tôi bỗng  trở nên căng thẳng. Đôi khi tôi thấy mình thật mâu thuẫn, vừa mong anh hiểu tình cảm của mình, lại vừa sợ anh biết tôi đang yêu thầm.

 

Nhưng Trần Cảnh Dữ có vẻ không phát hiện ra sự bất thường của tôi, chỉ "ừ" một tiếng.

 

"Đến nhà em trước đi, anh đưa em về rồi anh mới về."

 

Nhưng như thế là đi đường vòng, thấy tôi định nói gì đó, Trần Cảnh Dữ hơi ngẩng đầu lên nhìn tôi: "Nghe lời nào."

 

Tôi lí nhí vâng lời. Bây giờ đã là hơn chín giờ tối, chỉ cần có Trần Cảnh Dữ ở bên, anh chưa bao giờ để tôi phải đi một mình trong đêm.

 

22

 

Nghỉ đông được vài ngày, tôi hẹn bạn cấp ba đi chơi.

 

Khéo thế nào lại gặp đúng Trần Cảnh Dữ và Vu Tâm.

 

Tất nhiên không chỉ có hai người họ mà còn một số người khác, trông rất quen mắt, hình như đều là bạn học cũ trường Nhất Trung.

 

Đây là một con phố ăn vặt, nhóm bọn họ đang xếp hàng mua xiên chiên.

 

Trần Cảnh Dữ trông khá mệt mỏi, dựa ngả người trên chiếc ghế trước sạp đồ ăn, một tay gác lên lưng ghế, đầu gục xuống cánh tay.

 

Anh nhắm nghiền mắt, trông có vẻ rất khó chịu.

 

Tôi nghe thấy một bạn nam khác hỏi Trần Cảnh Dữ bị làm sao.

 

Vu Tâm trả lời thay: "Cảm nặng, hôm về đã bắt đầu sốt rồi, mấy hôm nay mới đỡ hơn chút. Cứ nằng nặc đòi tớ ra ngoài, kết quả ra rồi thì lại cái bộ dạng dở sống dở c.h.ế.t này..."

 

Hóa ra là anh bị ốm.

 

Hơn nữa hôm về đã thấy khó chịu rồi, vậy mà lúc đó tôi cứ tưởng anh cãi nhau với Vu Tâm.

 

Tôi đã bước chân định đi về phía anh, nhưng rồi bất chợt bình tĩnh lại. Có Vu Tâm ở đó, làm gì đến lượt tôi chứ?

 

Cho dù bị ốm, người anh nóng lòng muốn gặp cũng là Vu Tâm.

 

Nghĩ vậy, tôi bỗng thấy hốc mắt nóng lên, cổ họng như bị thứ gì chặn lại.

 

Tôi chỉ lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh: "Có phải dạo này anh bị ốm không? Nhớ đi khám sớm, nghe lời bác sĩ..."

 

Tôi vừa gõ chữ vừa khóc, bạn tôi mua trà sữa quay lại thấy tôi khóc thương tâm như vậy thì giật mình, ôm lấy tôi hỏi làm sao thế.

 

Tôi cố sống cố c.h.ế.t nuốt nước mắt vào trong, nhưng vành mắt càng lúc càng đỏ, nước mắt cứ không nghe lời mà trào ra: "Tớ rất thích một người, nhưng có lẽ sau này không thể thích nữa rồi."

 

Mối tình đơn phương của tôi có lẽ đã đến lúc phải đặt dấu chấm hết rồi.