Thầm Yêu, Thành Nguyện

Chương 7



23

 

Thất tình đơn phương khiến tôi buồn bã suốt một thời gian dài.

 

Chẳng bao lâu sau, ngày lễ quan trọng nhất trong kỳ nghỉ đông - Tết Nguyên Đán - sắp đến.

 

Tôi dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài một lượt, cố gắng không để bản thân nghĩ đến những chuyện liên quan tới Trần Cảnh Dữ, anh hẹn tôi đi chơi, tôi cũng tìm cớ từ chối.

 

Cho đến hôm nay, khi dọn phòng, tôi lại bắt đầu ngẩn người nhìn chằm chằm vào quả cầu pha lê đó.

 

Đây là món đồ tôi có được vào dịp Trung thu năm nay, tôi và Trần Cảnh Dữ đi chơi thì gặp một cuộc thi ăn cay, thấy tôi nhìn chăm chú vào quả cầu pha lê trong số các giải thưởng, anh liền đăng ký tham gia ngay lập tức.

 

Để lấy quả cầu pha lê đó cho tôi, Trần Cảnh Dữ thực sự đã bất chấp tất cả, vứt bỏ hoàn toàn gánh nặng thần tượng của một "nam thần trường học". Vì cuộc thi tính số lượng trong thời gian ngắn, anh bị cay đến đỏ bừng cả mặt, trên môi dính đầy dầu ớt.

 

Lúc đó anh còn bị bạn học chụp lại đăng lên diễn đàn trường, khiến không ít người sốc nặng, thậm chí nhiều bạn nữ còn tuyên bố "thoát fan" ngay tại trận.

 

Giải thưởng cao nhất của cuộc thi ăn cay là một chiếc máy chơi game PSP, các bạn học trên diễn đàn đều cảm thán rằng Trần Cảnh Dữ đúng là có tình yêu đích thực với game.

 

Nhưng chỉ có tôi biết, tuy Trần Cảnh Dữ giành giải nhất, nhưng anh đã đổi phần thưởng với người đứng thứ năm, dùng chiếc PSP đó để đổi lấy quả cầu pha lê mà tôi thích.

 

Lúc ấy tôi định ngăn Trần Cảnh Dữ lại, không cho anh đổi, nhưng anh bảo, đối với anh, giá trị của vật chất không nằm ở chỗ nó bao nhiêu tiền, mà nằm ở chỗ có thích hay không.

 

Quả cầu pha lê này được tôi cẩn thận ôm trong lòng suốt quãng đường từ trường về nhà, chỉ sợ để trong vali sẽ bị đè vỡ.

 

24

 

Thế nhưng chẳng được bao lâu, quả cầu pha lê được tôi nâng niu cẩn thận ấy vẫn bị vỡ tan.

 

Quả cầu pha lê Trần Cảnh Dữ tặng bị em trai tôi mang đặt xuống đất làm bia ngắm. Ngoài quả cầu pha lê còn có gối ôm, đồ mô phỏng đĩa sứ thanh hoa trong nhà... Nó nằm bò ra đất, dùng bóng tennis làm bi để bắn.

 

Vừa bước vào cửa, thấy quả cầu pha lê của mình nằm chình ình trong đống đó, giọng tôi bất giác lớn lên: "Trình Trạc! Mày làm cái gì thế hả!"

 

Trình Trạc quay đầu nhìn tôi một cái, không hề có chút sợ hãi nào. "Choang" một tiếng, đồng t.ử tôi giãn ra không kiểm soát, quả cầu pha lê Trần Cảnh Dữ tặng tôi vỡ tan tành trên đất, lớp kính bên ngoài nát vụn, nước chảy lênh láng khắp nơi.

 

Lúc mẹ tôi về, tôi đang giơ tay định tát vào mặt Trình Trạc.

 

Thấy mẹ về, Trình Trạc khóc lóc ầm ĩ kinh thiên động địa, rõ ràng là nó c.ắ.n tôi hai cái, còn tôi chỉ mới chuẩn bị phản kích.

 

"Mày điên à? Nó là em trai mày đấy? Nếu đ.á.n.h nó bị thương thì nhà mình biết làm sao?"

 

Mẹ chưa bao giờ hỏi nguyên do là  mà luôn thiên vị Trình Trạc.

 

"Nó làm vỡ quả cầu pha lê của con... Đồ đạc trong nhà cũng là do nó bày bừa ra đấy."

 

Mẹ đẩy tôi ra, ôm Trình Trạc vào lòng, vừa dỗ dành nó vừa mắng mỏ tôi.

 

"Trẻ con đứa nào mà chẳng nghịch ngợm."

 

"Với lại cái quả cầu của mày đáng bao nhiêu tiền? Mua cái khác là được chứ gì, nhà này có bao giờ để mày thiếu tiền đâu."

 

Tôi bỗng cảm thấy phổi mình như bị một bàn tay bóp nghẹt, sắp không thở nổi nữa rồi.

 

25

 

Tôi thu dọn hành lý, muốn về nhà bà nội ở dưới thị trấn.

 

Cả nhà đang ăn cơm, bố định qua kéo tôi lại thì bị mẹ quát ngừng: "Ông để cho nó đi, tôi xem nó đi được bao xa, lên đại học cái gì không học, tính  lại ngày càng lớn lối."

 

Tôi ngẩng cao đầu, bước đi không quay đầu lại. Bọn họ mới giống một gia đình, chỉ có tôi là người thừa thãi không ăn nhập vào đâu.

 

Khi tôi đến bến xe, nhân viên bán vé lại bảo, vì mùa đông đến rồi, khách đi thị trấn Đông Miên không nhiều nên giờ xe chạy chuyến cuối đã bị đẩy lên sớm hơn.

 

Tôi lỡ mất chuyến xe cuối cùng, nên hôm nay không thể về thị trấn Đông Miên được.

 

Tôi thất thần ngồi trên ghế chờ ở bến xe, dường như cả thế giới đều đang chống lại tôi, hình như tôi chưa bao giờ được nếm trải mùi vị của sự "may mắn".

 

Nhìn bến xe từ chỗ người qua kẻ lại tấp nập dần trở nên thưa thớt chỉ còn vài bóng người, nỗi cô đơn mãnh liệt như thủy triều ập đến nhấn chìm tôi.

 

Tôi nhớ lại rất nhiều chuyện. Hồi cấp hai điều kiện gia đình chưa quá tốt, tôi sống với bà nội ở thị trấn Đông Miên, còn Trình Trạc sống với bố mẹ trên thành phố.

 

Mẹ bảo kinh tế gia đình không đủ sức lo cho hai đứa con cùng học trên thành phố, nên tôi nhất định phải nghe lời.

 

Nhưng tại sao người phải nghe lời lại là tôi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Rõ ràng tôi mới là người đến với gia đình này trước mà.

 

Chỉ là những lời này tôi chưa bao giờ có cơ hội thốt ra.

 

Còn nhớ một kỳ nghỉ hè, mẹ đưa Trình Trạc về nhà bà nội chơi.

 

Trình Trạc để ý một món đồ chơi, lúc đó mẹ vừa trả tiền vay mua nhà xong, trong tay chẳng còn bao nhiêu tiền.

 

Nhưng Trình Trạc đòi mua bằng được, không mua là khóc.

 

Mẹ gọi thợ cắt tóc đến, cắt phăng mái tóc dài tôi đã nuôi mấy năm trời để bán lấy tiền.

 

Bà dùng số tiền đó mua đồ chơi cho tôi và Trình Trạc.

 

Tôi cũng khóc, nhưng bà lại mắng tôi.

 

"Mày vốn dĩ đã không cao, để tóc dài đè cho không lớn nổi, chẳng đẹp đẽ gì, hơn nữa chẳng phải đã mua đồ chơi cho mày rồi sao? Mấy hôm nữa tóc lại dài ra, có gì đâu mà khóc?"

 

Tôi cầm con búp bê vải đó, thầm nghĩ trong lòng: Nhưng con không muốn đồ chơi, con chỉ muốn tóc của con thôi.

 

26

 

Tôi kéo vali định đi tìm một khách sạn bình dân để ở tạm.

 

Vừa đi đến gần một con phố thương mại, tôi nghe thấy có người gọi mình.

 

"Cá Voi nhỏ."

 

Tôi quay đầu lại, là Trần Cảnh Dữ... và Vu Tâm.

 

Tôi hoảng loạn muốn bỏ chạy, bộ dạng này của tôi quá nhếch nhác t.h.ả.m hại, lại còn lấm lem bụi đường mệt mỏi.

 

Quan trọng nhất là Vu Tâm cũng ở đó.

 

Trần Cảnh Dữ sải vài bước dài đã đuổi kịp và kéo tôi lại.

 

"Em chạy cái gì chứ?"

 

Anh cúi đầu nhìn tôi, bỗng nhiên giọng điệu nhẹ nhàng biến mất, ánh mắt trở nên sắc bén: "Sao thế? Ai bắt nạt em à?"

 

"Đừng sợ, anh đến rồi."

 

Trần Cảnh Dữ đỡ lấy vali trong tay tôi, tay kia không nói lời nào ôm tôi vào trong lòng anh.

 

Tôi vẫn còn sót lại chút lý trí cuối cùng, hai tay chống lên n.g.ự.c anh đẩy ra cự tuyệt.

 

Thấy tôi nhìn về phía Vu Tâm, Trần Cảnh Dữ nói với cô ấy: "Em về nhà trước đi, hôm nay anh không về cùng em được."

 

Rất bất ngờ, ánh mắt Vu Tâm nhìn tôi lại tràn đầy sự tò mò, ngoài ra chẳng có cảm xúc nào khác.

 

Có vẻ Vu Tâm định qua xem tôi thế nào, ai ngờ Trần Cảnh Dữ lại lập tức kéo tôi vào lòng.

 

Tôi nghe thấy Vu Tâm cằn nhằn như dỗi: "Không nhìn thì thôi, keo kiệt vừa chứ, có bạn gái rồi còn giấu giấu giếm giếm."

 

Vu Tâm lại hét lớn về phía tôi: "Chị dâu ơi chị đáng yêu quá, nghe em khuyên một câu, anh trai em không xứng với chị đâu..."

 

Bị tình địch gọi là chị dâu, tôi cảm thấy thái dương mình giật giật liên hồi.

 

Đầu óc tôi quay cuồng, lờ mờ nhận ra hình như quan hệ giữa Trần Cảnh Dữ và Vu Tâm không giống như những gì tôi tưởng tượng.

 

"Đó là con gái của cậu ruột anh, em họ Vu Tâm."

 

Trần Cảnh Dữ giải đáp thắc mắc cho tôi.

 

Vu Tâm là con gái cậu ruột Trần Cảnh Dữ?

 

Tôi suýt tưởng mình nghe nhầm.

 

"Chẳng phải chị ấy là bạn gái cũ của anh sao?" Tôi thế mà lại buột miệng hỏi thẳng.

 

"Sao em biết con bé từng giả làm bạn gái anh?"