13.
Trời còn chưa sáng, canh năm, tiếng mõ tre vang lên, theo sau là tiếng chiêng đồng, bỗng “keng” một tiếng rơi xuống đất, ngân dài, dồn dập.
Ta khoác áo ngoài, đẩy cửa bước ra.
Trời ở phủ Thôi, so với trời kinh thành, đỏ hơn, sáng hơn.
Đông cung phái binh vây chặt phủ Thôi. Thái tử Triệu Triệt đích danh gọi ta ra gặp, còn “tặng” ta một món quà.
Ta mở ra xem — con vẹt đỏ rực vụt bay lên, lượn vài vòng rồi bay vào sân viện của ta.
“Hồng huyết anh vũ, một trống một mái, thay nhau ngày đêm, lẻn cung do thám.” Triệu Triệt thấy thế liền phất tay cho người đi theo dõi.
“Minh tam tiểu thư, ngươi lấy chủng Cô Tiên nhốt trong vẹt, không thấy phí sao?”
Cô Tiên cổ là loại cổ độc tàn ác của phù nữ phương Tây Nam, nam nhân trúng cổ sẽ ngày ngày bị thôi thúc tìm đến người hạ cổ, thường dùng để trói buộc tình nhân lăng nhăng.
“Dùng để dò tin sống chết, tính ra vẫn chưa phí.”
Triệu Triệt bóp lấy cổ ta, đẩy ta ép sát vào tường, giọng lạnh như băng:
“Chuyện ngươi thả Lý Huyền Ca đi, ta tạm thời bỏ qua. Giờ chỉ cần ngươi nói — là ai trong cung mỗi đêm mở cửa sổ cho ngươi? Ta sẽ tha cho ngươi. Nể tình ba tỷ muội của ngươi.”
Thôi Tống và Dương Hằng bị đao kiếm kề sát, chặn lại ngoài sân.
Ta nhìn thẳng vào mắt Triệu Triệt, bật cười:
“Ta chẳng qua chỉ là thiếp thất của Tể tướng, vào cung chẳng mấy lần. Ngươi thấy ai trong cung sẽ nghe lời ta? Triệu Triệt, bệnh nghi kỵ của ngươi chẳng khác gì phụ hoàng ngươi — à không, phải gọi là tiên hoàng mới đúng!”
Lúc này, thuộc hạ báo lại — hai con vẹt đã bị giết.
Triệu Triệt mặt không đổi sắc, buông tay:
“Minh Vấn Thu, ta không g.i.ế.c ngươi, vì ngươi còn giá trị.”
Ta dựa vào tường, ôm n.g.ự.c ho khan một trận, ngẩng đầu lên cười nhạt:
“Vậy là muốn ta đoán mệnh cho ngươi à?”
Triệu Triệt áp sát, cúi đầu nhìn ta:
“Không dám phiền nàng rủa ta. Nhị tỷ ngươi bảo ta còn sống hơn hai mươi năm nữa. Thế chẳng phải ta là người thắng cuối cùng sao?”
“Thật đáng tiếc.” Ta mỉm cười tiếc nuối.
Dù Minh Văn Hạ không lừa hắn, nhưng những lời đoán mệnh của nàng vốn phải phối hợp với phần giải quẻ của ta mới đúng. Thật đáng tiếc thay!
Triệu Triệt để lại ba trăm binh lính, phong tỏa toàn bộ phủ Thôi.
Mọi sinh hoạt của Thôi Tống và Dương Hằng đều bị giám sát.
Ta thì bị nhốt trong phòng.
Nửa đêm có mấy người xông vào, lục tung mọi ngóc ngách, nhưng chẳng tìm được thứ gì.
“Tìm khóa ngọc à? Ta cứ tưởng là Thôi Tống bán đứng ta đấy, A Hằng.”
Ta đứng bên bàn, gỡ chụp đèn, thổi bật lửa, tay khum lại châm đèn.
“Ta không hiểu, là Thôi Tống muốn g.i.ế.c đứa bé trong bụng tỷ, cũng là hắn tiết lộ hành tung của Thái quốc công cho thái tử. Phụ thân tỷ, con tỷ… hắn muốn hại cả nhà tỷ. Còn tủ thì đang làm gì? Đang nghĩ gì?”
Bóng Dương Hằng hiện ra từ trong bóng tối. Bụng nàng đã lớn, bảy tháng rồi.
“Minh Vấn Thu, ngươi nói người trong lòng ngươi là Lý Huyền Ca, thế sao ngươi cứ càng lúc càng gần gũi Thôi Tống? Hắn từng yêu ta, hắn đâu có để mắt đến ngươi, là ngươi…”
“Ta làm sao?”
Nàng cứng họng, ánh mắt gắt gao nhìn ta, cắn môi thật chặt.
“Ta không biết ngươi đã làm gì, có thể là ngươi giỏi quá. Phải thừa nhận, ngươi quá cao tay. Trước mặt hắn, ngươi luôn ra vẻ chăm sóc ta, dịu dàng chu đáo, hiền thục biết điều — khiến ta càng lúc càng đáng ghét trong mắt hắn. Nên hắn mới càng ngày càng lạnh nhạt với ta.”
Một cơn buốt lạnh dâng lên từ đáy lòng ta:
“Dương Hằng, ta từng nghĩ mình có thể thông cảm với tỷ. Nhưng điều ta không ngờ là — tỷ không cần sự cảm thông ấy. Tỷ thật sự khiến ta thấy ghê tởm.”
Hai kẻ xông tới, bẻ ngược tay ta ra sau.
“Minh Vấn Thu, ta biết ngươi định nói gì. Rằng ngươi chưa từng để mắt tới hắn, rằng là hắn chủ động với ngươi… nhưng ta không muốn nghe, một chữ cũng không muốn nghe!”
Dương Hằng rút kiếm, chỉ thẳng vào ta:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngươi càng nói, càng là sỉ nhục ta!”
Ta trừng mắt nhìn nàng, không tin nổi:
“Tỷ muốn g.i.ế.c ta?”
Dương Hằng lạnh lùng đ.â.m kiếm tới. Sát khi kiếm kề sát ta, cổ tay nàng bất ngờ bị bẻ quặt ra, đau đến mức đánh rơi thanh kiếm.
Vệ binh ngoài sân đã bị âm thầm hạ sát. Người của ta từ ngoài cửa sổ lặng lẽ nhảy vào, nhanh chóng khống chế Dương Hằng và đám người của nàng.
“Ngươi phái người theo dõi ta?”
Dương Hằng một tay ôm bụng, lui về góc tường, đụng vỡ cả bình hoa trên bệ cao.
“Có thể ngươi không tin, nhưng ta phái người theo dõi ngươi là để bảo vệ ngươi.”
Ta cúi người nhặt lại thanh kiếm nàng đánh rơi.
“Cho nên, ta đối xử tốt với tỷ thế nào cũng vô dụng. Bởi vì tỷ chỉ cần một người đàn ông ấy. Điều kiện để tỷ làm bạn với ta — là người ấy phải yêu tỷ sâu đậm. Còn ta, không được khiến tỷ bất an… Đó gọi là gì? Tình yêu?”
Sắc mặt Dương Hằng trắng bệch, quay người né tránh mũi kiếm, lảo đảo chạy đến góc tường, run lẩy bẩy.
“Minh Vấn Thu! Ngươi đừng giả bộ nữa! Nếu ngươi thực sự tốt với ta, thì ngươi nên tránh xa Thôi Tống!”
Nàng ngẩng đầu, giọng cao vút:
“Chẳng trách các tỷ tỷ ngươi không thân với ngươi, chẳng trách Lý Huyền Ca bỏ lại ngươi mà chạy!”
Lửa nến lay động, kiếm lóe sáng.
“Ta ghét nhất là có kẻ nói về các tỷ tỷ ta.”
Dương Hằng hoảng loạn né kiếm, ngã ngồi dưới chân tường, nhắm chặt mắt, toàn thân run rẩy.
“Nếu tỷ g.i.ế.c ta, hắn sẽ không tha cho tỷ đâu!”
“Thôi Tống cho tỷ uống mê dược gì thế?”
Dương Hằng ôm bụng, thở hổn hển, mắt đầy nước:
“Ngươi hiểu gì? Ta và Thôi Tống là một nhà! Dù ta và phụ thân ta có chết, tất cả những gì ta có cũng phải để lại cho hắn, cho hắn và đứa con của ta. Nhưng ta tuyệt đối không thể để lại cho hắn và một người đàn bà khác! Rồi sau này ngươi cũng sẽ hiểu… khi ngươi lấy chồng rồi, ngươi sẽ hiểu…”
Ta nắm chặt chuôi kiếm, thở gấp, lặng lẽ nhìn nàng, rồi chậm rãi buông tay.
“Ta không g.i.ế.c tỷ.”
Ta bị nàng nói trúng rồi. Đúng là hiểu ra thật rồi.
Cha không quan trọng bằng chồng. Chồng không quan trọng bằng con. Giờ thì ta hiểu rồi.
Ta sai người đi gọi Thôi Tống tới, đặt kiếm trong lòng bàn tay, khẽ nhắm mắt, rạch một đường.
“Á… đau.”
Dương Hằng hoảng hốt:
“Ngươi định làm gì?”
Ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng, mỉm cười cong khóe môi:
“A Hằng, tỷ bảo các tỷ tỷ không thân thiết với ta? Chẳng lẽ tỷ tưởng ta sẽ vì mấy câu mê sảng của tỷ mà cảm động ư?”
Ta cúi đầu, siết chặt tay:
“Giết tỷ, là nhẹ cho tỷ quá rồi. Chết kiểu đó, cũng tính là c.h.ế.t có giá trị — tỷ thấy có xứng không?”
Máu nhỏ xuống nền, từng giọt, từng giọt.
Khi Thôi Tống hấp tấp chạy vào, ta liền quay người lao ra ngoài, nhào thẳng vào lòng hắn.
“Đại nhân! A Hằng muốn g.i.ế.c ta để lấy ngọc!”
Ta níu chặt lấy tay hắn.
“Nàng ta đã biết ngài tiết lộ hành tung của Thái quốc công cho thái tử rồi!”