14.
Thôi Tống đứng từ trên cao, cúi xuống nhìn Dương Hằng:
“A Hằng, Thái Quốc Công bị phục kích, sống c.h.ế.t chưa rõ, nàng có biết không?”
Dương Hằng lặng lẽ nhìn hắn hồi lâu, chầm chậm vươn tay về phía hắn, muốn chạm vào hắn:
“Tử Hành…” Nói đến đó lại nghẹn ngào.
Ta kịp thời chen vào, giả vờ tò mò:
“Tử Hành?”
Thôi Tống nghiêng đầu liếc nhìn ta, bình thản đáp:
“Là biểu tự của ta.”
Ta thản nhiên liếc Dương Hằng. Nàng nhắm mắt, dựa lưng vào tường, ngửa mặt thở hắt ra một hơi dài:
“Phụ thân ta vẫn chưa chết, chàng tự cân nhắc đi.”
Ta khẽ kéo tay áo hắn:
“Đại nhân, nếu để Thái Quốc Công biết chúng ta đối xử với con gái ông ấy thế này… e là cả hai ta đều c.h.ế.t không chôn nổi xác.”
Thôi Tống nhíu mày, lùi lại nửa bước, nhìn quanh căn phòng:
“Người của ai đây?”
“Là đám người mà Lý Huyền Ca — cái tên súc sinh đó — để lại bù đắp cho ta.”
Ta ra vẻ đau lòng ngẩng lên nhìn hắn:
“Hay là bỏ Dương Hằng ở đây, đại nhân cùng ta trốn đi.”
Mọi người trong phòng nhìn nhau không nói nên lời.
Thôi Tống nghe vậy bỗng sầm mặt, đẩy tay ta ra, cầm lấy ngọn đèn trên bàn, bước vào nội thất, hắt thẳng lên màn giường.
Ngọn lửa dần lan ra khắp phòng. Ta cũng kinh ngạc không thôi.
“Để Thái Quốc Công đem mối thù m.á.u này trút hết lên đầu Thái tử đi.”
Thôi Tống kéo tay ta, định rời khỏi.
Dương Hằng cắn răng chịu đau, mười ngón tay gồng siết cào vào khe tường, cố sức muốn đứng dậy, hết lần này đến lần khác, vẫn ngã xuống.
“Thôi Tống, chàng điên rồi sao? Đó không phải là con chàng sao?! Là con của chàng đó!”
Nàng gào lên, vừa khóc vừa mắng, nghẹn ngào thất thố:
“Chàng quên rồi sao? Chỉ mới gặp ta một lần, chàng đã đến cầu hôn ta…”
Ta quay đầu nhìn nàng.
“Đại nhân, dù sao cũng là A Hằng mà. Ngài định để tỷ ấy c.h.ế.t đau đớn như vậy sao?”
Ta đưa thanh kiếm vào tay hắn.
Thôi Tống dừng lại, hít một hơi sâu:
“Nàng nói có lý.”
Hắn xoay người cầm kiếm, định cho Dương Hằng một cái kết nhẹ nhàng.
“A Hằng, đừng sợ.”
Dương Hằng cắn môi, hung hăng trừng mắt nhìn hắn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thôi Tống, ta xuống dưới chờ chàng!”
Ta lặng lẽ nhìn bóng lưng hắn, vừa băng bó bàn tay đang chảy máu, vừa cúi người nhặt thanh kiếm dưới đất lên.
Cuối cùng cũng tới cảnh này.
Ngay khoảnh khắc Thôi Tống vung kiếm, mũi kiếm lại khựng lại giữa không trung.
Hắn kinh hoảng cúi đầu — lưỡi kiếm đã xuyên ngực, m.á.u còn chưa kịp nhỏ ra.
Ta mạnh tay rút kiếm về.
Thôi Tống ngã thẳng xuống, nằm dưới chân ta, đôi mắt trừng trừng nhìn ta không dám tin.
“Là nàng…”
Hắn ngửa cổ, trào ra một ngụm m.á.u lớn:
“Nàng lừa ta… ta đã đối xử với nàng…”
Ta cúi xuống nhìn hắn:
“Thôi đại nhân, đừng nói nữa. Ta nhịn ngài lâu rồi.”
Ta nhớ đến Tứ muội, sợ lại xảy ra sơ suất, bèn tiện tay đ.â.m tiếp vào yết hầu hắn.
Ta nửa quỳ xuống, nhìn sang Dương Hằng, khẽ nhướng mày:
“Không cần xuống dưới chờ nữa. Người ta giao cho tỷ rồi.”
“Giờ có hai đường cho tỷ chọn:
Thứ nhất, tỷ nói muốn báo thù, ta tiễn tỷ đi gặp hắn.
Thứ hai, tỷ nói cảm tạ ơn cứu mạng, ta đưa tỷ rời khỏi đây.”
Dương Hằng chống tay trên đất, mắt mở lớn nhìn ta, trong mắt dâng tràn lệ.
Nàng chầm chậm nhắm mắt, hai hàng nước mắt chảy dài:
“Vấn Thu, ta xin lỗi… ta chịu hết nổi rồi.”
Nàng ngồi bệt xuống đất, m.á.u loang ra từ dưới thân, thấm đến tận lưng váy.
Ta vội vàng đỡ nàng dậy, liếc nhìn đám lửa đang lan rộng trong phòng, muốn tìm chỗ cho nàng nằm tạm.
Dương Hằng ngược lại siết c.h.ặ.t t.a.y ta, từng chữ rõ ràng:
“Muội tặng ta một món quà như vậy, ta cũng muốn tặng muội một món.
Ta sẽ viết thư tuyệt mệnh cho phụ thân, xin người thu nhận muội làm nghĩa nữ. Sau này, phủ Thái Quốc Công sẽ bảo hộ muội.”
Trong ánh lửa đỏ rực chiếu rọi cả gian nhà, nàng gắng gượng chút sức tàn, gục lên bàn viết thư.
Viết xong, nàng lỏng tay, đưa thư nhét vào tay ta, cố sức tháo chiếc vòng tay ngọc sáp ong màu vàng mật, giống hệt năm trước lúc ta gặp nàng.
“Đeo chiếc vòng này, đến hiệu thư họa mà ta thường lui tới, đưa thư cho chưởng quầy là được.”
Ta cầm lấy bức thư, nhìn nàng, khoé mắt hơi ươn ướt:
“Ta sẽ cho người cõng tỷ đi.”
Dương Hằng nắm lấy tay ta, cúi đầu nhìn bụng mình, ánh mắt đầy cầu xin:
“Vấn Thu, giúp ta.”