Thần Sách Tử Vi, Vị Nữ Đế Đầu Tiên

Chương 16:



16.

 

Triệu Triệt lúc này đang rối như tơ vò.

 

Ba vạn quân của Thái Quốc Công đang áp sát kinh thành từ hướng Đông.

Năm vạn tiên phong quân của Lý Huyền Ca từ phương Bắc đánh xuống, đã sắp vượt Trường Giang.

 

Trong kinh thành, sau cái c.h.ế.t của Thôi Tống, bách quan im như thóc, sóng gió không nổi.

Nhưng trong nội cung, tông thất do Triệu Minh Thừa đứng đầu đã bị giam giữ nhiều ngày, vẫn cương quyết không chịu hợp tác với Thái tử.

 

Triệu Minh Thừa khăng khăng đòi được tận mắt nhìn thấy t.h.i t.h.ể của Tiên hoàng.

 

Triệu Triệt triệu kiến ta.

“Minh Vấn Thu, trẫm đang muốn tìm nàng, không ngờ nàng lại tự dâng mình tới cửa.”

 

Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn:

“Ta từng hứa trong mật thất, nếu điện hạ thành đại sự, ta tất sẽ theo phò.”

 

Triệu Triệt chậm rãi bước xuống bậc thềm, giọng đầy châm chọc:

“Vậy sao? Thế thì tốt. Ngươi là nghĩa nữ của Thái Quốc Công, cũng là người trong lòng Lý Huyền Ca, để ngươi làm con tin, thế nào?”

 

Ta hơi nhướng mày, cong môi châm biếm:

“Điện hạ, ngài từng thấy triều đại nào, có con tin trên đầu thành lại hữu dụng chưa? Đừng nói ta là nghĩa nữ, hay tình nhân — cho dù ta là cha ruột của Dương Thiệu, mẹ đẻ của Lý Huyền Ca, ngài đứng trước mặt họ đẩy ta xuống cũng không khuấy nổi một hạt bụi, chỉ càng khiến sĩ khí của họ bốc lên thôi.”

 

Sắc mặt Triệu Triệt trầm hẳn xuống:

“Vậy thì ngươi còn có tác dụng gì?”

 

Ta bước lên hai bước, nghiêm giọng:

“Ta có thể giúp ngài thuyết phục Hiền vương.”

“Ngươi sẽ giúp ta?” Hắn cảnh giác.

 

Ta bật cười:

“Điện hạ, ta đâu từng hại ngài.”

 

Ta vào cung là để gặp Triệu Minh Thừa.

 

Mọi người đều bị giam trong điện Kiến Thủy, riêng hắn bị nhốt ở chiếu ngục.

Triệu Minh Thừa chỉ liếc ta bằng đuôi mắt:

“Nếu không cho ta thấy t.h.i t.h.ể Tiên hoàng, ta tuyệt không ủng hộ Triệu Triệt đăng cơ.”

 

Ta cho người lui hết, ngồi xuống đối diện hắn.

“Tỷ phu, chẳng phải huynh muốn biết có phải Thái tử g.i.ế.c vua không?”

 

Hắn ngẩng nhìn ta.

 

“Huynh muốn thấy, ta dẫn đi xem. Nhưng mà…”

Ta cố tình ngừng lại, đối diện ánh mắt hắn.

“Không cần xem nữa. Ta nói cho huynh biết — là thật.”

 

Triệu Minh Thừa siết chặt nắm tay, đập mạnh vào vách ngục.

“Vậy ngươi đừng hòng thuyết phục ta nữa!”

 

Ta đáp nhẹ, vẫn ngồi yên nhìn hắn:

“Ta đâu phải thuyết phục vì hắn, là vì chính ta.”

 

Triệu Minh Thừa ngẩn ra.

“Ngươi?” Hắn dò xét ta, “Ngươi dựa vào cái gì?”

 

Ta không nhìn hắn, chỉ bình thản nói:

“Tỷ phu, nếu huynh cứ giằng co với Triệu Triệt mãi, thì giang sơn này sẽ đổi họ — họ Dương, hoặc họ Lý. Huynh không chọn Triệu Triệt, thì hãy chọn ta. Ta có hậu thuẫn của Thái Quốc Công…”

 

Còn chưa dứt lời, sắc mặt Triệu Minh Thừa đã giận tím, lớn tiếng cắt ngang:

“Đủ rồi! Chuyện hoang đường! Dù không có Triệu Triệt thì tông thất còn sống cả đống. Còn cái danh nghĩa nghĩa nữ kia, không chút trọng lượng! Ngươi về đi!”

 

Ta sớm đoán được sẽ thế này.

Ta vốn chẳng giỏi khuyên nhủ bằng lời lẽ chính diện.

 

“Vậy thì, huynh thử nghĩ xem — nếu không chọn ta, hậu quả là gì?

 

Huynh muốn ép Triệu Triệt lập người kế vị trước, để đổi lấy sự ủng hộ của huynh. Nên huynh chờ, chờ đến khi hắn cùng đường, hắn sẽ đến cầu xin huynh.”

 

Triệu Minh Thừa sắc mặt bình thản.

 

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, lắc đầu thở dài:

“Nhưng huynh sẽ không đợi được đâu. Chỉ cần ta bước ra khỏi nơi này, Triệu Triệt sẽ lập tức biết — quân Yến Lăng đã điều động.

Lấy danh nghĩa phong địa của huynh, lấy danh nghĩa của huynh mà đánh về kinh thành. Huynh nói thử xem, nếu huynh là Triệu Triệt, huynh có tin đây chỉ là huynh đòi một đạo chiếu thư không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn nhíu mày sâu hơn:

“Yến Lăng không có quân lệnh của ta, sao có thể điều binh?”

 

Ta không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nói:

“Huynh bị nhốt trong ngục, tin tức không thông.

 

Thái Quốc Công chỉ vài ngày nữa là đến.

Lý Huyền Ca cũng sẽ vào thành trong tháng này.

 

Nhưng quân Yến Lăng khởi hành muộn, lúc đến nơi thì hoàng đế mới đã lên ngôi. Uổng công một chuyến, lại mất mạng thì không đáng.”

 

Triệu Minh Thừa ngộ ra:

“Là Minh Vọng Xuân! Nữ nhân đó… hết lần này đến lần khác… Ngươi đã nói gì với nàng?!”

 

“Ta nói — làm thế có thể cứu được huynh.”

Ta mỉm cười nhìn hắn,

“Ta đâu có lừa. Quả thật, bây giờ là thời cơ duy nhất cứu được huynh.”

 

Triệu Minh Thừa lặng người hồi lâu, rồi lạnh lùng hỏi:

“Dù ta có đồng ý đi nữa, thì ai sẽ chấp nhận ngươi? Ngươi không phải người họ Triệu, lại là nữ nhân, muốn làm hoàng đế?”

 

“Ai nói ta không phải người họ Triệu?”

 

Ta lấy ra chiếc khóa ngọc mà Quý phi để lại.

“Huynh nhìn xem, ta có giống tiểu công chúa thất lạc năm xưa không?”

 

Triệu Minh Thừa nheo mắt, muốn đưa tay cầm lấy, ta liền thu về.

 

“Nói cho đúng, đây là chủ ý của Thái Quốc Công.

Dòng dõi nhà họ Triệu, chẳng phải cứ thế mà có rồi sao?”

Ta vừa vuốt ve chiếc ngọc khóa vừa nói.

 

“Tỷ phu, năm đó khi tiểu công chúa bị thủy táng, người chứng kiến có Tiên đế, Hoàng hậu, Thôi Quý phi, Thôi Tống… nay đều đã chết.

 

Chỉ còn lại huynh và Thái Quốc Công.”

 

Ta ngẩng đầu nhìn hắn:

“Tỷ phu, giờ ta là quả phụ, không chồng không con, chỉ cầu một đời làm hoàng đế. Huynh thì mong tông thất không mất quyền.

 

Chi bằng thế này — ta làm hoàng đế, để lại cho huynh một đạo thánh chỉ, về sau chọn một người trong tông thất kế vị, đợi ta c.h.ế.t rồi thì trả lại thiên hạ cho họ Triệu.”

 

Ánh mắt Triệu Minh Thừa thoáng d.a.o động, ngữ khí cũng nghiêm túc hẳn lên:

“Minh Vấn Thu, cho dù ta đồng ý đi nữa — Thái Quốc Công chịu để ngươi làm hoàng đế sao? Triệu Triệt có tin thân thế bịa đặt này không?

 

Chỉ cần một người không đồng ý, những gì ngươi nói hôm nay đều là lời hoang đường vô nghĩa!”

 

Ta cẩn thận cất kỹ ngọc khóa, mỉm cười nhìn hắn:

 

“Tủ phu à, những gì cần nói, ta đều nói rồi.

Ngày Thái tử đăng cơ sẽ không yên ả đâu. Huynh chỉ cần đứng ra trong điện, tuyên bố ta là công chúa thất lạc, ủng hộ ta lên ngôi.

 

Những chuyện còn lại, không cần huynh lo.

Cho dù ta không thành công, chỉ cần huynh làm đúng theo lời ta, ta cũng sẽ lập tức bảo đại tỷ dừng cuộc khởi binh ở Yến Lăng.”

 

Ta rời chiếu ngục, tới gặp Thái tử, báo rằng Triệu Minh Thừa đã bị ta thuyết phục.

 

Thái tử vui mừng khôn xiết, lập tức bắt tay chuẩn bị đăng cơ bên linh cữu, nhất định phải hoàn thành nghi lễ trước khi Thái Quốc Công vào thành.

 

Khi ta bước ra khỏi đại điện, liền gặp tứ muội.

 

“Tam tỷ, lâu rồi không gặp.”

 

Minh Tá Đông đứng dưới hành lang, khoác áo choàng tím trầm thêu hạc, tay cầm quạt tròn, tóc cài trâm phượng viền vàng lộng lẫy, đuôi trâm khẽ rung.

 

Một năm qua nàng ta ở trong cung, được nuôi nấng vô cùng chu đáo — làn da trắng như tuyết, dung mạo thanh tú, dường như còn đầy đặn hơn trước.

 

Nhưng mới tháng Mười mà nàng ta đã mặc dày thế kia, hẳn là ngày càng sợ lạnh.

 

Ánh mắt ta khẽ dời lên, dừng ở cây trâm phượng trên đầu nàng ta.

“Đây là di vật của Tiên hoàng hậu.”

 

Nàng ta hơi ngẩng cằm:

“Tỷ tỷ, đẹp không?”

 

“Rất hợp với muội.”

 

Ta liếc nhìn thêm vài lần.

Rất… vừa tay.