Thần Sách Tử Vi, Vị Nữ Đế Đầu Tiên

Chương 17:



17.

 

Ngày cử hành nghi lễ đăng cơ bên linh cữu, trời xám mù mịt.

 

Hiền vương cùng các thành viên hoàng tộc bước vào điện, quần thần xếp hàng bên ngoài.

Triệu Triệt quỳ ba lần, dập đầu chín cái trước linh cữu Tiên hoàng.

 

Theo nghi lễ, kế tiếp sẽ là đại thần tuyên đọc di chiếu.

Nhưng lúc Tiên hoàng băng hà, bên cạnh chỉ có Triệu Triệt và Tứ muội, di chiếu thật giả chưa rõ.

 

Người tuyên chiếu vừa chuẩn bị đọc đến dòng “Thái tử Triệu Triệt kế vị”, Triệu Minh Thừa khẽ cau mày, chần chừ muốn bước ra.

Nào ngờ, lại bị một người giành trước nửa bước.

 

Tứ muội, Minh Tá Đông, vận đồ tang trắng, từ sau điện xông ra, nửa người nhào lên linh cữu, khóc lóc bi thiết như đứt từng khúc ruột.

 

Người tuyên chiếu cũng ngừng lại, mọi người đều bàng hoàng, đến cả Triệu Triệt cũng sững sờ tại chỗ.

 

Hồi lâu sau, có cung nữ bước lên kéo nàng.

Minh Tá Đông khóc không thành tiếng, khó khăn lắm mới đứng vững, rồi bất thình lình hất tay đẩy tất cả ra, giơ tay chỉ vào mũi Triệu Triệt, vừa khóc vừa mắng:

 

“Ngươi còn dám xưng đế à? Phì! Chính là ngươi, là ngươi… đã cho bệ hạ dùng độc, chính ngươi hại c.h.ế.t Tiên hoàng!”

 

Nàng ta một tay vịn linh cữu, một tay chỉ Triệu Triệt, rồi quỳ sụp xuống:

 

“Hiền vương, chư vị tông thất hoàng thân, một tên nghịch tử bất trung bất hiếu, kẻ mưu hại Tiên hoàng như thế, sao có thể để hắn đăng cơ?!”

 

Toàn điện lặng ngắt như tờ.

Triệu Triệt cả người lảo đảo, mặt đỏ bừng, bước lên hai bước, siết chặt nắm đấm:

 

“Ngươi… ngươi điên rồi sao?! Nói gì mà hạ độc?! Ta chưa từng làm!”

 

Tứ muội dựa vào linh cữu, ngồi phệt xuống đất:

“Nếu vậy, ngươi dám để ngự y khám nghiệm thi thể?”

 

Triệu Triệt cúi xuống nhìn nàng ta, ánh mắt như muốn g.i.ế.c người, nghiến răng mắng:

 

“Ngươi thật sự điên rồi! Ai bảo ngươi làm việc này hả?!”

 

Hắn quay sang nhìn mọi người, giọng lạnh lùng dằn từng tiếng:

 

“Hôm đó sau yến tiệc, tất cả người ngồi tiệc chính đều bị giữ lại trong điện, tra xét trong đêm, từng người đều được lập danh sách. Có ai nói bị trúng độc chưa? Long thể thiên tử, không thể tùy tiện mạo phạm. Nay nếu có nghi ngờ, cũng nên lo tang lễ trước, rồi mới tra xét lại!”

 

Lời ấy vừa ra, ai nấy đều cúi đầu không dám đáp.

Bởi khi ấy, danh sách người bị kiểm tra bao gồm cả ta và Lý Huyền Ca.

 

Triệu Triệt vung tay, định cho người lôi Tứ muội đi.

Minh Tá Đông bám chặt linh cữu, từ từ đứng dậy, gần như gào lên:

 

“Ta xem ai dám?!”

 

Ánh mắt nàng quét qua toàn điện, cằm ngẩng cao, tay áp lên bụng, môi khẽ cong:

 

“Ta mang thai con nối dõi của Tiên hoàng, các người ai dám động vào ta?!”

 

Nàng ta chậm rãi nhìn Triệu Triệt, cười lạnh:

 

“Ta xem, ai dám động vào ta?!”

 

Triệu Triệt kinh hoàng nhìn bụng nàng ta, n.g.ự.c phập phồng dữ dội, nghẹn lời không nói nổi.

 

Di tử.

Con đỏ của Tiên hoàng.

 

Lúc trước con vẹt đỏ gọi “Di tử”… cuối cùng cũng tới màn này.

 

Minh Tá Đông tiến lên vài bước, bỗng cao giọng tuyên bố:

 

“Chư vị đại nhân! Triệu Triệt tội ác tày trời, không xứng đăng cơ.

 

Theo di nguyện của Tiên hoàng, nên lập đứa con trong bụng ta làm Thái tử, để Hiền vương phụ chính.

 

Còn ta, sẽ tạm thời thay nhi tử nhiếp chính, đợi ngày con trưởng thành sẽ hoàn trả quyền vị!”

 

Mọi người xì xào nghị luận:

 

“Tiên hoàng đã hơn mười năm không có con nối dõi trong hậu cung, cái gọi là di tử này làm sao tin nổi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Chuyện này khó mà chứng thực. Có vị vua nào c.h.ế.t rồi còn bị khám nghiệm đâu? Quả là sỉ nhục hoàng thất!”

 

Có không ít người đưa mắt nhìn về phía Triệu Minh Thừa, ý hỏi hắn có biết chuyện này không.

 

Triệu Minh Thừa nghiêng mắt liếc về phía ta.

Ta ra hiệu bảo ông đừng hấp tấp.

 

Triệu Triệt cuối cùng không nhịn nổi:

 

“Đủ rồi!”

 

Hai đội cấm quân từ hành lang vọt vào, phong tỏa cửa điện và các lối ra, rồi áp sát linh cữu.

 

Tiếng vũ khí rút ra loảng xoảng, lưỡi kiếm rực lạnh đồng loạt chĩa tới.

 

Lúc này Minh Tá Đông mới hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch, bám lấy linh cữu, lùi về sau:

 

“Ngươi dám?! Ngươi dám g.i.ế.c ta ngay tại điện?! Ta còn mang thai mà…”

 

Triệu Triệt cười lạnh:

 

“Ngươi nói xem?”

 

Đám người trong điện sợ đến mềm chân, thi nhau quỳ xuống, không ai dám ngẩng đầu.

Chỉ còn ta, Triệu Minh Thừa và vài người nữa còn đứng.

 

Triệu Triệt đang định động thủ, chợt có thị vệ loạng choạng xông vào:

 

“Thái tử điện hạ, Thái Quốc Công vào cung rồi!”

 

Triệu Triệt khựng lại:

 

“Gì gọi là… vào cung rồi?”

 

Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã vang lên tiếng hô lớn, bước chân như sấm dội.

Chỉ một thoáng, tiếng quân hành vang rền toàn cung, như muốn xé toạc bầu trời.

 

Tứ muội dựng tai nghe, cười rộ lên:

 

“Là Dương Thiệu! Ông ấy mang quân vào cung rồi!”

 

Nàng cười toét miệng:

 

“Triệu Triệt! Đợi Thái Quốc Công tới, ngươi c.h.ế.t chắc rồi!

 

Đứa bé trong bụng ta, là huyết mạch duy nhất của Tiên hoàng!”

 

…Dương Thiệu mới là người ta chờ.

Không rõ nàng vui cái gì.

 

Ta còn đang thất thần, cổ tay bỗng bị giật mạnh —

 

Đợi đến khi hoàn hồn lại, Triệu Triệt đã ở ngay phía sau, đặt kiếm ngang cổ ta, dùng ta làm con tin.

 

Dương Thiệu, bảy mươi tuổi, bước vào điện giữa cảnh tượng hỗn loạn, vẫn điềm tĩnh như thường, nghiêm cẩn dâng hương lên linh cữu Tiên hoàng ba nén.

 

Triệu Triệt giữ chặt vai ta, trừng mắt nhìn ông:

 

“Thái Quốc Công, ngài dẫn quân xông vào đây là tạo phản à? Vậy thì… dùng nghĩa nữ của ngài tế cờ trước nhé?”

 

Dương Thiệu quay người lại, ánh mắt giao với ta, khẽ cụp mi:

 

“Điện hạ, xin cẩn thận lời nói. Lão thần không có con cái, làm gì có lòng tạo phản?

Nhưng vị tiểu thư họ Minh kia, đích thực không thể g.i.ế.c — nàng chính là tiểu công chúa năm xưa mà Thôi Quý phi sinh ra, bị thất lạc khi ấy…”

 

Minh Tá Đông ngây người.

 

Triệu Triệt nghiến răng, siết chặt chuôi kiếm:

 

“Không thể nào!”

 

Dương Thiệu liếc sang Triệu Minh Thừa:

 

“Chuyện năm xưa, Hiền vương điện hạ cũng có mặt, đúng không?”