18.
Tối qua ta đã xuất thành, đi gặp Dương Thiệu.
Ta đưa cho ông chiếc vòng tay mà Dương Hằng để lại trước khi chết, kể lại tường tận về cái c.h.ế.t của nàng.
“Hôm đó ta có thể đưa nàng ra khỏi phủ Thôi, nhưng đứa bé bảy tháng trong bụng nàng đã động thai.
A Hằng nói nàng nhìn lầm người, hổ thẹn với phụ thân, thà c.h.ế.t cũng phải bảo toàn đứa con…”
Dương Thiệu ngồi trong trướng, tay siết chặt vòng ngọc, lệ già tuôn như mưa, giọng khàn khàn buồn thảm:
“Nó luôn là một đứa con ngoan.”
Một lúc lâu sau, ông lau nước mắt, hít sâu một hơi:
“Đứa bé đó, đâu rồi?”
Ta từ tốn nâng chén trà, đưa lên môi thổi nhẹ:
“Đó là một bé trai, tên là Minh Triều, Dương Minh Triều.
Nghĩa phụ cứ yên tâm, ta đã đưa nó đến một nơi an toàn, không ai tìm được, không ai chạm tới được.”
—
Ta liếc nhìn những người còn lại trong trướng, ra hiệu cho Dương Thiệu.
Ông lập tức lạnh mặt, ra lệnh cho tất cả lui ra.
Lúc này ta mới tiếp lời:
“Chuyện lòng của nghĩa phụ, ta đã có nghe ít nhiều.
Nhưng đời vô thường, người đã hơn bảy mươi, làm hoàng đế được mấy năm nữa?
Hôm nay ta đến đây, không phải vì người gọi, mà là ta muốn gặp người.”
Ta nhấp một ngụm trà, làm dịu giọng:
“Nghĩ nữ tất nhiên không bằng con ruột, nhưng nếu con ruột đã chết, thì nghĩa nữ cũng nên gần gũi một chút chứ.
Nghĩa phụ, người không bằng cân nhắc nhường ngôi cho ta?
Phụ mẫu ta mất sớm, ta tôn người là phụ hoàng.
Đợi sau này người bách niên, ta truy phong người làm Đế, cũng coi như thỏa được tâm nguyện.”
Dương Thiệu im lặng hồi lâu, mới nói:
“Nếu ta không cân nhắc thì sao?”
Nghe vậy, ta thở dài:
“Vậy thì giữ đứa con của Dương Hằng cũng chẳng còn ý nghĩa.
Nghĩa phụ được dịp chơi trò làm vua, nhưng phải biết tìm người kế thừa.
Giang sơn không như gia nghiệp, cha g.i.ế.c con, con hại cha, huynh đệ tương tàn, vợ chồng trở mặt.
Biết đâu con trai nuôi lại chẳng bằng cháu ruột?”
Ta vừa bước ra khỏi trướng, không ngờ bị kiếm kề trước mặt, buộc phải lùi lại hai bước.
“Nghĩa phụ, nhanh vậy đã suy nghĩ xong rồi sao?”
Trong lòng ta chợt rối loạn, gọi lớn:
“Nuôi cháu hưởng phúc, vui vầy thiên luân, không phải tốt hơn sao?
Đứa nhỏ ấy là sinh mệnh cuối cùng A Hằng liều c.h.ế.t để lại cho người mà!”
Dương Thiệu đột nhiên bóp nát chén trà, áp tay lên mảnh sứ vỡ, chậm rãi quét toàn bộ xuống đất.
“Để nàng đi.”
…
Theo lời Thái Quốc Công, mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Hiền vương.
Triệu Minh Thừa bỗng khẽ thở dài:
“Tiểu công chúa… năm xưa, chỉ có thể nói là sinh tử chưa rõ.”
Hồi tưởng lại chuyện hơn mười năm trước, ánh mắt hắn trở nên mơ hồ:
“Hôm đó, ta từ xa nhìn thấy, trên mặt sông, chiếc thuyền gỗ nhỏ mang hình đuôi phượng trôi lững lờ.
Lúc nó sắp chìm hẳn, bất ngờ bị sóng đánh lật, chiếc tã của hài nhi rơi xuống nước.
Đoàn người chúng ta định quay về, nhưng dường như thấy đứa trẻ đó vùng vẫy đưa tay lên, giống như bị nước sặc nên tỉnh lại… Nhưng cũng không rõ lắm.
Khi ấy Thôi Quý phi nói nàng nghe được tiếng khóc, bèn đuổi theo dọc bờ mấy chục dặm…”
Dương Thiệu nối tiếp:
“Sau đó Hoàng đế phái người lùng tìm suốt ba tháng dưới hạ lưu, cũng không thấy được t.h.i t.h.ể công chúa.”
Triệu Triệt nghe đến đây thì c.h.ế.t lặng:
“Nàng vẫn sống sao?
Mẫu hậu ta luôn nói, nhất định đã c.h.ế.t đuối rồi…
Dù có sống, cũng không thể là Minh Vấn Thu!”
Ta lặng lẽ lắng nghe, nhất thời thất thần.
Triệu Minh Thừa chợt bừng tỉnh, nói:
“Xem ra, Quý phi đã nhận ra Vấn Thu, nên mới để lại ngọc tỏa cho nàng trước lúc lâm chung.”
Triệu Triệt siết chặt kiếm khống chế ta, quay sang nhìn Hiền vương và Thái Quốc Công:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Các ngươi… các ngươi…”
Ta lùi hai bước, nghiêng đầu ghé sát tai hắn, thì thầm:
“Điện hạ, ngài và Tứ muội cấu kết hại c.h.ế.t Tiên hoàng, thế mà nàng ta lại quay đầu cắn ngược ngài không tha.
Ngài đã hết đường xoay xở.
Nếu ngài g.i.ế.c ta, tất sẽ c.h.ế.t không nghi ngờ gì.
Nàng ta sẽ là người được lợi nhất.”
Ta cụp mắt nhìn hắn:
“Còn nếu ngài thuận theo ta… ít nhất, ta có thể giữ cho ngài một mạng.”
Tứ muội bước đến trước mặt Thái Quốc Công và Hiền vương, nhìn thẳng về phía ta và Triệu Triệt, mỉm cười đắc ý:
“Triệu Triệt, ngươi hạ độc g.i.ế.c Tiên hoàng, còn muốn diệt khẩu ta, nên lập tức xử tử!
Cho dù ngươi đang khống chế tỷ tỷ ta, nhưng ta nhận được ân sủng của Tiên hoàng, tất sẽ vì đại nghĩa diệt thân, tuyệt đối không dung tha!”
Triệu Triệt tức đến nghiến răng ken két.
Hắn đẩy mạnh ta ra trước, ném kiếm xuống đất.
Sau đó tay không đi ra giữa điện:
“Ta chưa từng hại phụ hoàng. Ta chấp nhận điều tra triệt để, nhưng không thể để ngươi điều tra!”
Hắn chỉ thẳng vào Tứ muội:
“Ngươi thân phận không rõ, ai biết cái thai trong bụng ngươi là của ai?
Đừng quên, Minh tứ tiểu thư từng có chồng, biết đâu lại là của Lý Huyền Ca!”
Minh Tá Đông sững sờ, lao tới túm cổ áo hắn, giận đến n.g.ự.c phập phồng:
“Ngươi! Đồ vô liêm sỉ!”
Nàng ta cắn rách môi, dốc hết sức đẩy hắn một cái:
“Ngươi sao không đi c.h.ế.t đi?!”
Triệu Triệt phủi áo, ngẩng lên nhìn nàng ta, cười lạnh khinh miệt.
Đến đây, Triệu Triệt và Minh Tá Đông đã hoàn toàn trở mặt.
Một người bị nghi g.i.ế.c vua, một người mang dòng m.á.u không rõ ràng — đều không đủ tư cách kế vị.
Thế là… chỉ còn lại ta.
Hiền vương và Thái Quốc Công không tốn một binh một tốt, đẩy ta lên ngôi hoàng đế.
Tại chỗ, ta hạ khẩu dụ: giam cựu Thái tử Triệu Triệt vào Đông cung, một ngày chưa điều tra rõ nguyên nhân cái c.h.ế.t của Tiên hoàng, một ngày không được xử tử.
Còn Minh Tá Đông, giữ lại trong cung dưỡng thai, chờ sinh xong rồi xét xử sau.
Tiên hoàng được đưa về hoàng lăng an táng.
Sau khi mọi người rời đi, ta ngồi lên long ỷ, ngắm chiếc ngọc tỏa trong lòng bàn tay, lòng dâng lên một nỗi ngổn ngang khó tả.
Lý Mục cắt ngang suy nghĩ của ta:
“Chủ tử, tướng quân lại gửi thư tới.”
Hắn dừng lại chốc lát:
“Trước giờ người cứ dặn ta truyền tin giả, kéo dài hành quân của ngài. Nay ngài nghe tin người đăng cơ…”
Lý Huyền Ca gửi đến một bức thư tuyệt giao.
Từng dòng từng chữ đều tràn ngập oán giận:
【Nghe tin nàng đăng cơ, mưu tính khắp nơi, xoay sở mọi mặt, dối gạt ta như chó. Nay đắc ý, hẳn đã sớm quên ta. Từ nay gặp nhau nơi binh đao, ta sẽ chẳng còn tin nàng nữa.】
Ý chính là: chúc mừng nàng làm hoàng đế thành công, gạt ta như đùa, sau này gặp nhau trên chiến trường, đừng mong ta tha thứ.
Ta đọc đi đọc lại mấy lần, cầm bút hồi âm:
【Phu quân.】
Lý Mục nhìn thấy hai chữ này, lập tức khụ một tiếng, ta lạnh lùng liếc hắn một cái, hắn biết điều lui ra.
Ta tiếp tục viết:
【Phu quân, sao có thể nghe lời đồn thổi mà đổ tội cho thiếp?
Từ sau ngày ly biệt, sớm tối nhớ nhung, ăn ngủ chẳng yên, người tiều tụy không thôi.
Dù bị Thôi Tống lừa gạt, làm nhục, ta cũng đành bất đắc dĩ chịu đựng.
Nay ở kinh thành đã dọn sạch chướng ngại cho chàng, mong chàng sớm quay về.】
Ta cắt một lọn tóc, dùng chỉ đỏ cuốn lại, cho vào phong thư.
Lý Mục đón lấy:
“Liệu có ích gì không?”
“Thử xem đã.”
Ba ngày sau, Lý Huyền Ca hồi âm.
Ta mở thư ra, không thấy giấy viết, chỉ có một lọn tóc kết phát phu thê, rơi nhẹ vào lòng bàn tay ta.
Kết phát hai người, không nghi ngờ nhau.
Lý Mục: “Hiệu quả thật rồi.”