Thần Sách Tử Vi, Vị Nữ Đế Đầu Tiên

Chương 19:



19.

 

Bốn người mà năm xưa cha ta từng tiên đoán—Thôi Tống đã chết, Thái tử bị giam lỏng, Hiền vương đi theo ta—giờ chỉ còn lại Lý Huyền Ca.

 

Bốn người, họ đều mang mệnh Thiên tử.

 

Ta đứng trên tường thành, phóng mắt nhìn khắp kinh thành phồn hoa. Như thể lại trở về đêm hôm đó, khi cha triệu tập ba chị em chúng ta.

 

“Nếu thuật xem mệnh muốn cải đổi vận số một người, phải có quan hệ đủ thân cận.

Các con hãy gả cho ba người trong số họ, thuận theo tâm ý, lấy thuật số mà can thiệp, giật dây xoay bàn, đổi hướng thiên hạ.”

 

Nhị tỷ nhíu mày:

 

“Phụ thân, vậy vẫn thiếu một người nữa.”

 

“Thì chỉ có thể đánh cược thôi.”

 

Đúng như cha từng nói — bốn người, chúng ta đã gả ba, đi đến hôm nay, vẫn còn sót một.

 

Tối đó, sau khi hai chị rời đi, ông giữ riêng ta lại, nói rất nhiều điều.

 

Lời ông vẫn còn văng vẳng bên tai:

 

“Vấn Thu, Vọng Xuân ôn hòa vô vi, Văn Hạ cố chấp dễ gãy, chỉ có con…”

 

Nửa đêm, ông đứng dưới hành lang, ngước nhìn vầng trăng tròn, tay áo bay phần phật theo gió:

 

“Cửa cược, nằm ở con.

Mệnh của con là Thất Sát, Tiêu Thần.

Chỉ cần con ở bên người nào lâu ngày, sẽ vô thức đoạt lấy vận mệnh của họ.”

 

—Thất Sát Tiêu Thần. Chủ đoạt.

 

Gió nổi lên, cờ bay phần phật.

 

Người ngựa của Lý Huyền Ca đã sắp tới kinh thành.

 

Lý Mục theo lệnh ta, đã đưa một số người rời đi.

 

Trong cung bận rộn chuẩn bị lễ đăng cơ chính thức.

 

Long bào và cung trang hoàng hậu cũng ngày đêm gấp rút may vá.

 

Để trấn an Lý Huyền Ca, ta nói rằng sẽ lập tức đăng cơ sau khi về cung, thậm chí còn cho chàng xem bản thêu mẫu. Nhưng có lẽ chàng chẳng để tâm.

 

Ngược lại, Tứ muội Minh Tá Đông vẫn chẳng chịu yên phận.

 

Cung nữ hầu hạ nàng ta đến báo, mang theo một đống thư sao chép—hóa ra nàng ta đã lén chặn thư từ giữa ta và Lý Huyền Ca, còn tìm cách liên hệ với chàng.

 

Ta ép xuống những bức thư kia, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn:

“Các ngươi đã hầu hạ trong cung lâu ngày, thử nói xem, đứa bé trong bụng Minh phu nhân… là của ai?”

 

Các nàng kể lại tường tận từng người mà Minh Tá Đông từng gặp, từng việc từng lời nàng ta làm từ ngày vào cung.

 

“Tiên đế đối với Minh phu nhân quả là thân tình, nhưng nghiêng về từ ái của trưởng bối, chứ không giống tình nam nữ…”

 

Ta nghe mà khẽ nhíu mày. Ta biết, đứa bé đó không phải của Tiên đế.

 

Tối hôm đó, Tứ muội sẩy thai.

 

Ta đã sai ngự y tận tình điều dưỡng, nhưng nàng ta lại mắng ta một trận tơi bời, nói chính ta đã hại c.h.ế.t đứa con của nàng ta.

 

Quả thực, ta có dự định đó—nhưng còn chưa kịp ra tay.

 

Nàng ta nổi trận lôi đình, đuổi hết cung nhân ra ngoài.

 

Một đêm nọ, ta mất ngủ bèn đi dạo. Khi đi ngang điện Trường Ninh, ta thấy ánh nến le lói.

 

Tiến đến đẩy cửa, ta thấy Tứ muội đang đứng trước gương đồng.

 

Nàng ta đã thay sang cung trang của hoàng hậu, nhưng y phục rộng quá, tay áo che kín cả tay, váy dài lê thê, bước đi khó nhọc.

 

“Đứa bé là do chính ngươi tự phá, chỉ để thực hiện giấc mộng xuân thu của mình?”

 

Minh Tá Đông quay phắt đầu lại, phượng trâm cài tóc theo động tác mà khẽ vang lên tiếng kim loại trong trẻo.

 

“Tỷ tỷ, tỷ quên rồi sao? Tiên đế từng ban hôn ta và Lý Huyền Ca, ta mới là chính thất, ta mới là hoàng hậu tương lai!”

 

Nàng ta chìm trong ảo tưởng của chính mình, nhìn ra cửa sổ khẽ hé, thần sắc như say mê:

 

“May là, may là năm xưa ta đã giúp tỷ một phen!

Ta cũng coi như giúp được chàng, chàng nên cho ta một vị trí!”

 

Người năm xưa đêm đêm mở cửa sổ cho ta—là nàng ta.

 

Nếu năm đó Triệu Triệt biết điều này, e chẳng bị nàng trở mặt cắn ngược như hôm nay.

 

“Tứ muội, quay về nghỉ đi. Đừng điên nữa.”

 

Nàng ta ngẩng đầu, mắt tràn hận độc, nhìn chằm chằm ta:

 

“Minh Vấn Thu, ta ghét nhất chính là sự bình tĩnh của tỷ!

 

Năm ấy bốn người chúng ta bị nhốt trong ngục, tỷ nói ta sẽ không sao. Kết quả thì sao?

Tỷ nói nhẹ bâng một câu, suýt chút nữa tiên đế đã g.i.ế.c ta một kiếm!”

 

Ta nhìn nàng ta, giọng bình tĩnh mà kiên nhẫn:

 

“Hôm đó nếu ta nói tiên đế sẽ g.i.ế.c ngươi, thì đúng là ông ấy sẽ không ra tay.

Nhưng cũng đồng nghĩa với việc thuật số của chúng ta không linh.

Chúng ta bốn người, chẳng ai sống nổi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ta vốn dĩ là tai họa từ trên trời rơi xuống!”

 

Minh Tá Đông cười lạnh hai tiếng:

 

“Nếu đã nói vậy, thì là ta cứu các ngươi!

Minh gia các ngươi, nợ ta một mạng!”

 

Ta nhìn nàng ta rất đỗi bình thản:

 

“Tá Đông, ta và ngươi quen biết mười năm, chưa từng bạc đãi ngươi.

Chúng ta đi đến nước này, chỉ vì một câu nói năm ấy trong ngục?”

 

Minh Tá Đông nhìn ta thật lâu, rồi chậm rãi bước tới, ánh mắt dần dần lạnh đi:

 

“Vọng, Văn, Vấn, Tá — Xuân, Hạ, Thu, Đông.

Tên của ta không đúng.”

 

“Các ngươi đều học được thuật số, chỉ có ta là học không nổi.

Nhưng khi tai họa ập đến, người chịu đầu tiên lại là ta!”

 

Nàng ta từng chữ từng chữ nói:

 

“Minh Vấn Thu, tỷ bảo ta sao có thể… sao có thể không hận các ngươi!”

 

Nàng ta đã đứng ngay trước mặt ta.

Ta cụp mắt, giọng lãnh đạm:

 

“Tứ muội, lời này của ngươi… là trách ta không nên thu dưỡng ngươi sao?

Ta lẽ ra nên để ngươi tiếp tục ăn xin dưới chân chùa Bạch Vân, chứ không phải đứng trước mặt ta mà oán trời trách đất.”

 

Minh Tá Đông nhìn thẳng vào mắt ta, lạnh lùng nói:

 

“Nếu muốn trách, thì trách ta không có cha mẹ như tỷ.

Trách ta không có thiên phú như tỷ.

Trách ta không có người yêu như tỷ… Nhưng ta không trách bản thân mình.

Ta đã làm đủ tốt rồi!”

 

Nàng ta đột nhiên bật cười khẽ, trong mắt ngấn nước, vẻ mặt cuồng loạn:

 

“Tam tỷ, tỷ cũng lừa ta đúng không?

May là ta không tin lời tỷ, không chọn Thôi Tống, mà chọn Lý Huyền Ca.”

 

“Ta đã dâng bản đồ mật đạo trong hoàng cung cho chàng.

Đợi chàng dẫn binh vào cung, chàng sẽ lập ta làm hậu!”

 

Ta nhìn về cuối tường thành phía xa.

 

Giữa bóng đêm, ánh đuốc chớp lên lác đác—Lý Huyền Ca đến rồi.

 

Ta và Minh Tá Đông đối diện nhau, khẽ cong môi cười chua chát:

 

“Ngươi không chọn Thôi Tống…

Ngươi đâu biết ngươi đã bỏ lỡ điều gì.”

 

Nàng ta như vô tình cúi đầu mỉm cười.

Ta theo ánh nhìn của nàng ta, dõi sang tay áo bên phải của nàng ta, giọng bình thản:

 

“Nếu bây giờ ngươi buông thứ trong tay ra, ta vẫn có thể giữ cho ngươi một mạng.”

 

Nàng ta sửng sốt nhìn ta, như thấy ma, mặt trắng bệch, môi run rẩy:

 

“Tỷ biết trước… Tỷ có thể biết trước, vậy chẳng phải ta là…”

 

Nàng ta không dám tin, cúi đầu trầm ngâm, hàm răng va vào nhau, mặt ngày càng dữ tợn:

 

“Ta không tin!”

 

Nàng ta bất chợt rút dao, muốn đ.â.m ta.

 

Ta đang định lùi lại, thì một mũi tên lông vũ xé gió bay tới, cắm thẳng vào n.g.ự.c nàng ta.

 

Cánh tay nàng ta khựng giữa không trung, chân đứng cũng không vững.

Ta rút chiếc phượng trâm trên đầu nàng ta, dốc sức cắm vào cổ họng nàng, mặc cho m.á.u ấm phun đầy mặt, vẫn không hề buông tay.

 

Cho đến khi nàng ta ngã sấp vào lòng ta.

 

Cằm nàng ta tì lên vai ta, đầu nghiêng sát tai, thều thào:

 

“Tỷ tỷ… rốt cuộc ta đã bỏ lỡ… điều gì vậy…”

 

Ta nhẹ nhàng ôm nàng ta:

 

“Mẫu thân của ngươi… cả đời này vẫn luôn yêu ngươi.”

 

Trong màn đêm tĩnh lặng, Minh Tá Đông khó nhọc quay đầu, mắt mở to nhìn ta, lệ tuôn như suối.

 

Âm thanh trong cổ họng nàng ta vỡ vụn:

 

“Bà ấy… là… ai…”

 

Ta khép mắt lại, hai hàng lệ rơi xuống.

 

Nàng ta cứ thế, trượt khỏi vai ta, mềm nhũn ngã xuống đất.

 

Nàng rưng rưng nhìn ta, miệng hé mở.

 

Cái khẩu hình vẫn là—“Ai?”

 

Ta khẽ khàng khép mắt nàng ta lại:

 

“Muội muội… không nói cho muội biết, là vì muốn tốt cho muội.”