Thần Sách Tử Vi, Vị Nữ Đế Đầu Tiên

Chương 20:



20.

 

Lý Huyền Ca tung mình xuống ngựa, lao đến ôm chầm lấy ta:

 

“Nàng không sao chứ?”

 

Ta ngây ngẩn đứng đấy, một lúc lâu sau mới kịp hoàn hồn.

Ngẩng đầu nhìn Lý Huyền Ca, ta siết chặt lấy chàng:

 

“Ta sợ muốn chết… thật đấy. Chàng về rồi… cuối cùng cũng về rồi.”

 

Lý Huyền Ca ôm lấy ta, nhẹ cúi đầu, bàn tay dịu dàng vuốt qua mái tóc ta:

 

“Là ta sai, không nên bỏ nàng lại.”

 

Ta dựa trong n.g.ự.c chàng, khóc nức nở. Ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, ta lơ đãng hỏi:

 

“Chàng mang bao nhiêu người vào cung?”

 

Chàng dùng đầu ngón tay nhẹ lau đi lệ nơi khóe mắt ta:

 

“Năm nghìn. Bốn vạn năm còn lại đóng trại bên ngoài kinh thành. Có ta ở đây, sẽ không ai dám bắt nạt nàng nữa.”

 

Ta gắng gượng nở một nụ cười. Ánh mắt Lý Huyền Ca dịu dàng như nước:

 

“Vấn Thu, nàng chịu nhiều uất ức rồi. Nếu cười không nổi thì đừng miễn cưỡng.”

 

Phó tướng của chàng tiến đến hỏi kế hoạch tiếp theo.

Lý Huyền Ca nói:

 

“Đã vào được cung, đêm nay liền thay toàn bộ binh lính trấn giữ cung thành bằng người của mình.”

 

Ta vội vã ngăn lại:

 

“Không được.”

 

Chàng lập tức nhìn về phía ta. Ta ho nhẹ một tiếng:

 

“Thủ vệ cung thành đều nằm trong tay Lý Mục. Chẳng khác nào tự mình đánh mình.”

 

Ta lập tức truyền Lý Mục đến, hắn dẫn theo một đội binh, thoáng có chút bất ngờ, hành lễ ra mắt Lý Huyền Ca.

 

May là Lý Huyền Ca vẫn nhớ mang máng, để phó tướng bắt đầu bàn giao từng bước với Lý Mục.

 

Ta đưa chàng về cung. Chàng quay sang nhìn ta, giọng hơi không tự nhiên:

 

“Ta… đến nơi nàng ở?”

 

Ta gật đầu:

 

“Phía sau điện của ta có suối nước nóng.”

 

Trong lầu các bốn góc, lụa trắng lay động, sương mù bốc lên mờ ảo.

 

Lý Huyền Ca đang ngâm mình, một tay đặt bên bờ, ngẩng đầu khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Ta đứng sau bình phong, tay chắp sau lưng, lặng lẽ nhìn bóng lưng kia.

 

Lý Mục len lén trở lại:

 

“Chủ tử, thần có ba kế: thượng sách là bỏ độc vào suối, xương tan không dấu vết; trung sách là thổi mê hương này rồi ra tay; hạ sách là thần dùng khăn mặt này siết cổ từ phía sau.”

 

Ta nhìn hắn hồi lâu, im lặng:

 

“Để lại khăn, lui xuống đi.”

 

Lý Mục tỉnh ngộ, đặt khăn vào tay ta:

 

“Phải dùng lực vừa đủ.”

 

Hắn còn làm động tác mô tả.

 

Sương khói bồng bềnh, ta đặt khay lên bờ suối, tay nhẹ đặt lên cánh tay chàng.

 

Lý Huyền Ca lập tức mở mắt, nắm lấy cổ tay ta, không dám quay đầu lại:

 

“Ta không phải hạng háo sắc.”

Chàng hạ thấp giọng, dè dặt:

“Chúng ta có thể đợi đến đại hôn.”

 

Tim ta khẽ lay động:

 

“Từ xưa đến nay có một câu hỏi khó: giang sơn và mỹ nhân, chỉ được chọn một. Tướng quân chọn gì?”

 

Chàng nghiêng đầu lơ đễnh nhìn ta:

 

“Giang sơn và nàng?”

 

Thấy ta không đáp, chàng cười cười:

 

“Ta chọn nàng.”

 

Ta mỉm cười nhạt.

Lý Huyền Ca hỏi:

 

“Nàng cười gì thế? Ta trả lời sai à?”

 

Ta dùng tay kia nắm lấy tay chàng:

 

“Sai rồi. Nếu là ta, ta chọn cả hai.”

 

Chàng bật cười khẽ. Rồi phát hiện khoảng cách giữa chúng ta quá gần, yết hầu khẽ lăn, bảo ta ra ngoài chờ.

 

Ta nghiêng người sát lại, nhìn chàng chăm chú, tay nhẹ luồn xuống nước:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cứ xem như là ta háo sắc đi.”

 



 

Lý Huyền Ca lưu lại trong cung ta ba ngày ba đêm, không gặp ai.

 

Trong khoảng thời gian đó, các phó tướng của chàng đến tìm hơn chục lần, đều bị ta âm thầm chặn lại.

 

Trong cung điện mờ tối, Lý Huyền Ca vén màn bước xuống giường, đứng trước giá nến, lạnh lùng đưa tay dập tắt lửa.

 

Căn phòng chìm vào bóng tối.

Chàng không chút biểu cảm, đẩy cửa sổ ra, ánh nắng chói lòa chiếu vào khiến chàng phải đưa tay che mắt, không thể nhìn thẳng.

 

“Chàng tỉnh rồi à?”

 

Ta ngồi dậy, ra mở cửa điện. Chỉ chốc lát, cung nhân vào dọn dẹp, mở toang cửa sổ, mang giá nến đi, trong điện lại sáng sủa trở lại.

 

Lý Huyền Ca nhìn ta xuyên qua đám cung nhân, sắc mặt không đổi:

 

“Nàng dùng chiêu này với ta?”

 

“Không tổn hại thân thể.”

 

Ta vòng ra sau giá sách, lấy một cuộn thánh chỉ màu vàng, đưa cho chàng:

 

“Chàng chọn mỹ nhân, còn nếu mỹ nhân lại muốn giang sơn thì sao?”

 

Lý Huyền Ca mở ra, nhướng mày nhìn ta:

 

“Sắc phong hậu vị? Đây là… chiêu dụ hàng?”

 

Chàng tiện tay ném thánh chỉ trả lại ta:

 

“Không phải dụ hàng, là giữ lời.

Chàng từng nói nếu làm đế, sẽ lập ta làm hậu.

Nay ta có thể làm đế, tất nhiên cũng lập chàng làm hậu.”

 

Lý Huyền Ca lạnh giọng:

 

“Ta không lừa nàng, còn nàng lại lừa ta.

Dù nàng có bắt giữ năm nghìn người, dù đánh úp bốn vạn quân, phụ thân ta cũng sẽ tiếp tục đưa binh về kinh—vô ích thôi.”

 

Ta bước ra ngoài điện, tay chống lan can, mắt nhìn về muôn dặm thu sắc, thần sắc ngạo nghễ:

 

“Vậy thì đánh! Giành giật cho rõ ràng —”

 

Ta dang hai tay, để chàng nhìn cho rõ, từng chữ từng lời:

 

“Lý Huyền Ca, nay khác xưa rồi.

Ta đã là người nhà họ Triệu, thừa kế giang sơn nhà họ Triệu, sau lưng là tông thân hoàng thất, là phủ Thịnh Quốc Công.

Ta là chính thống hoàng thất. Còn phụ thân chàng—là phản nghịch làm loạn.

Trẫm không bình phản, chẳng lẽ để giang sơn nhường tay?”

 

Ta thở dài, ngẩng đầu nhìn xa xăm:

 

“Thắng thua không kể, nhanh thì ba năm năm tháng, lâu thì bảy tám mươi năm.”

 

Ta quay đầu nhìn Lý Huyền Ca, đưa thánh chỉ cho chàng:

 

“Chàng làm hoàng hậu của ta ba năm năm tháng, không được sao?”

 

Chàng quay mặt đi:

 

“Nếu ta nhận thánh chỉ, phụ thân ta biết làm sao?”

 

Ta đưa chỉ dụ sát đến trước mắt chàng:

 

“Thì phong ông ta làm Quốc trượng.”

 

Lý Huyền Ca đứng yên tại chỗ, cụp mắt xuống, ánh nhìn ngày càng sâu.

 

Ta tưởng chàng sẽ không nhận, vừa định thu tay lại, chàng đột nhiên giật lấy cuộn thánh chỉ, siết chặt đến mức nổi cả gân xanh nơi mu bàn tay.

 

Chàng nhắm mắt đầy đau khổ, từng chữ rít ra từ kẽ răng:

 

“Minh Vấn Thu… nàng coi ta như chó mà lừa dối.”

 

Chàng mắng xong, ôm chỉ dụ bỏ đi, cúi đầu vừa đi vừa mở ra xem rất kỹ, suýt nữa đ.â.m vào Lý Mục.

 

Lý Mục bước nhanh đến bên ta:

 

“Chủ tử, người đã nói với ngài ấy… nhà họ Lý đều nằm trong tay ta rồi à?”

 

Ta mím môi, lắc đầu:

 

“Chưa cần đến nước đó, đừng nói.”

 

Lý Mục có chút ngạc nhiên:

 

“Hy vọng mẫu thân ngài ấy cũng không kể.”

 

Ta trầm mặc một lúc:

 

“Biết cũng không sao.”

 

Lý Mục thở dài:

 

“Chủ tử tính toán kỹ lưỡng, chuẩn bị vững vàng, ai ngờ ngài ấy lại là người dễ dàn xếp nhất.”

 

Ta quay người bước vào trong:

 

“Cũng đến lúc đổi cách xưng hô rồi.”

 

Lý Mục ngẩn ra, lui hai bước, chắp tay cúi rạp xuống đất, nghiêm trang hô vang:

 

“Hoàng thượng vạn tuế!”