Thần Sách Tử Vi, Vị Nữ Đế Đầu Tiên

Chương 21:



21.

 

Một tháng sau, ta đăng cơ xưng đế.

 

Sắc phong Lý Huyền Ca làm Hoàng hậu, tôn Thịnh Quốc công Dương Thiệu làm Như Thái thượng hoàng, phong Minh Vọng Xuân làm Đại Trưởng Công chúa, Minh Văn Hạ làm Trưởng Công chúa, truy phong nữ nhi Thịnh Quốc công, Dương Hằng, làm Thuận Uyển Công chúa.

 

Ta phong phụ thân của Lý Huyền Ca – Lý Tán làm Quốc trượng. Ông ta lập tức tức giận đến phát bệnh, liên tục viết mấy chục phong thư mắng nhi tử.

 

Lý Huyền Ca trong thư hồi âm khuyên nhủ:

 

【Nữ tử ấy chính là người do thiên mệnh định sẵn, may mắn nhi thần si mê nàng, con cháu họ Lý cũng có thể hưởng phúc đế vương, đều là công lao của nhi thần. Nếu phụ thân không cảm kích thì thôi, lại còn trách móc nhi thần, thật là uổng công.】

 

Nghe tin Lý Tán lâm bệnh, ta liền sai Lý Mục đến Bắc Cương, thay ông gánh bớt công vụ.

 

Hiền vương Triệu Minh Thừa đặc biệt trở về Yến Lăng, cùng Hiền Vương phi Minh Vọng Xuân hòa ly.

 

“Ta đắm mình trong chốn triều chính, thế sự xoay vần, không phải là người xứng với nàng.”

 

Đại tỷ bình tĩnh chấp nhận.

 

Năm xưa nàng gả cho Hiền vương là vì kế hoạch của phụ thân, cuối cùng cũng chỉ là một trong bốn người, chọn kẻ tử tế mà thôi.

 

Minh Vọng Xuân ở lại Yến Lăng, cạo tóc tu hành.

 

Nhị tỷ nay đã hoàn toàn bình phục, được ta đón về cung.

 

Ta đưa nàng đến gặp kẻ thù – Triệu Triệt.

 

Triệu Triệt bị giam trong Đông cung, ngồi lặng lẽ trong phòng, đờ đẫn nhìn qua khe cửa sổ. Thi thoảng có chim sẻ lướt qua, ánh mắt hắn mới khẽ d.a.o động, bật cười ngơ ngác.

 

Minh Văn Hạ nhìn cảnh đó, cười lạnh:

 

“Điện hạ, người ích kỷ tàn nhẫn, rơi vào kết cục này, thật đáng hả dạ.”

 

Nghe thấy giọng nàng, cơ thể Triệu Triệt khẽ run, cứng ngắc quay đầu về phía cửa, ngước mắt nhìn nàng, vẻ mặt thờ ơ:

 

“Đồ vô dụng, chỉ giúp ta được ngần ấy.”

 

Ánh mắt nhị tỷ lộ vẻ hận thù, như nhớ đến chuyện cũ, quay sang ta:

 

“Đừng cho hắn ăn cơm. Mỗi ngày một bát cám là đủ, ta muốn hắn sống mà đói từng ngày.”

 

Ta cho người làm theo. Dù sao, ta chỉ hứa với hắn là giữ lại mạng sống.

 

Minh Văn Hạ thản nhiên nhìn hắn:

 

“Điện hạ, năm xưa ngài tránh được nạn đói cứu tế, nửa đời sau nên bù lại cho đủ.”

 

Triệu ư nhếch môi, quay đầu đi, không nói gì.

 

Ta đặt chiếc trâm phượng đuôi vàng lên bàn:

 

“Di vật của tiên hoàng hậu, trả lại cho người.”

 

Triệu Triệt ngẩn ngơ nhìn cây trâm, đột nhiên giật lấy, siết chặt trong tay:

 

“Nàng ấy đâu? Nàng còn sống không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta điềm nhiên đáp:

 

“Chết rồi.”

 

“Ngươi… ngươi…”

 

Hắn gắt gao nhìn ta, môi trắng bệch, thân thể run rẩy.

 

“Đứa bé cũng không còn. Nàng ấy tự bỏ… Tưởng rằng Lý Huyền Ca trở về sẽ lập nàng làm hoàng hậu.”

 

Triệu Triệt từ từ cúi đầu, tay áo che mặt, để lại hai hàng nước mắt nhạt, bật cười đau khổ:

 

“Nàng ngốc quá…”

 

Ta thản nhiên nhìn hắn:

 

“E rằng ngươi không biết, Tứ muội của ta vốn là đứa bé ta nhặt được dưới chân chùa Bạch Vân. Từ nhỏ sợ lạnh, da trắng bệch. Sau này ta còn biết, tim nàng ở vị trí khác thường, nằm ngay dưới cổ họng. Ta đã dùng chính cây trâm này để kết liễu nàng.”

 

Ta ngừng một chút, đối diện với ánh mắt của hắn:

 

“Chùa Bạch Vân cách bờ sông chẳng xa. Biết đâu năm xưa, hài nhi mà mẫu hậu ngươi nói, bị nước sông tràn vào, kích thích mà tỉnh lại từ trạng thái giả c.h.ế.t do trúng độc. Ngươi tin không?”

 

Triệu Triệt trừng lớn đôi mắt, như muốn nứt cả tròng, móng tay cắm sâu vào bàn đến rướm máu:

 

“Ngươi… ngươi nói bậy! Minh Vấn Thu, ngươi nói bậy!”

 

“Ta nói bậy sao? Phụ hoàng ngươi chưa từng chạm vào nàng, chỉ để nàng tình cờ gặp Thôi Quý phi. Nhưng Tứ muội tính tình ngang ngược, xung đột với Thôi Quý phi khi bà còn bệnh, chuyện ấy mới bị che lấp.”

 

Triệu Triệt như phát cuồng:

 

“Con tiện nhân! Toàn nói láo! Đứa bé ấy c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t từ lâu rồi…”

 

Từ tiếng gào hét, hắn dần ôm mặt gục xuống bàn, khóc nức nở.

 

Thật lâu sau, hắn ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt:

 

“Những điều đó, ngươi… đã từng nói với nàng chưa?”

 

Ta từ trên cao nhìn xuống hắn:

 

“Chưa từng. Không nói với nàng, là vì ta thương nàng. Còn nói với ngươi, là vì ngươi xứng đáng phải biết.”

 

Triệu Triệt ngã vật xuống đất, lưng còng rạp, siết chặt trâm phượng, mặt vùi xuống nền, phát ra tiếng khóc xé ruột.

 

Ta cùng Minh Văn Hạ rời khỏi Đông cung.

 

Trên đường về, ta hỏi nàng:

 

“Nhị tỷ, có một điều ta muốn biết. Vì sao tỷ lại chọn Thái tử?”

 

Ta nghiêng đầu nhìn Minh Văn Hạ.

 

“Giờ xem ra, Lý Huyền Ca chưa chắc đã c.h.ế.t sớm hơn hắn.”

 

Minh Văn Hạ quay đầu lại, nhìn thẳng ta:

 

“Ta dù có làm tỷ tỷ không tốt, nhưng cũng không đời nào chọn người mà muội thích.”