Thần Sách Tử Vi, Vị Nữ Đế Đầu Tiên

Chương 22:



22.

 

Năm năm sau, Thịnh Quốc công Dương Thiệu bệnh nặng. Ta đích thân đưa Dương Minh Triều trở về Tây Nam, giúp nó kế thừa tước vị.

 

Lâm chung, Dương Thiệu nằm trên giường, khẽ mở mắt, dùng bàn tay thô ráp xoa nhẹ khuôn mặt Minh Triều.

 

Minh Triều quỳ bên giường, rướn mặt tới gần.

 

“Con giống mẫu thân con, A Hằng. A Hằng là đứa con gái ngoan, chê tay ta thô, nhưng chưa bao giờ né tránh.”

 

Minh Triều nước mắt giàn giụa:

 

“Ngoại công…”

 

Dương Thiệu dường như nhớ đến A Hằng, ông vừa cười vừa rơi lệ, ánh mắt đục ngầu, lời nói ngập ngừng:

 

“Nhưng con đừng giống nó. Nó chịu ấm ức mà không nói, nên ta không biết… Nếu ta biết… vì con ta có thể buông giang sơn, vì nó ta càng có thể…”

 

Ta nghe ra ý trong lời ông, bước tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y Dương Thiệu:

 

“Nghĩa phụ yên tâm, trẫm sẽ bảo vệ Minh Triều.”

 

Ta nhìn ông – người nghĩa phụ đã 75 tuổi, sống mũi cay cay:

 

“Nghĩa phụ, đừng trách trẫm.”

 

Dương Thiệu chậm rãi lắc đầu, thở dài một hơi:

 

“Thần không trách. Tuy nhiều năm không gặp được Triều nhi, thần vẫn hiểu được nỗi lo của bệ hạ. Bệ hạ… thật ra thần từng gặp phụ thân người, ông ấy xem mệnh rất chuẩn. A Hằng thành công chúa, còn thần… thì không thể làm đế vương.”

 

Dương Thiệu qua đời.

 

Dương Minh Triều, năm tuổi, chính thức kế nhiệm Thịnh Quốc công. Ta để lại một nhóm tâm phúc, giúp nó trấn giữ gia nghiệp, tránh bị mạch bên nhà họ Dương ức hiếp.

 

Về cung, Triệu Minh Thừa đang đợi ta.

 

“Bệ hạ, thần muốn thảo luận chuyện lập thái tử.”

 

Ta khoát tay:

 

“Hoàng thúc đừng đùa nữa, trẫm mới chưa đến hai mươi lăm.”

 

Triệu Minh Thừa đuổi theo phía sau:

 

“Bệ hạ đã hứa với thần! Trì hoãn suốt năm năm rồi! Bệ hạ!”

 

Cuối cùng bị cản ngoài điện.

 

Triệu Minh Thừa cứ ba ngày hai bận vào cung, nhất quyết bắt ta thực hiện lời hứa năm xưa trong ngục:

 

“Hoàng thúc, trẫm chẳng phải đã đưa ngài chiếu chỉ trắng rồi sao?”

 

Triệu Minh Thừa quỳ giữa điện, sắc mặt lạnh tanh:

 

“Bệ hạ, nửa năm sau khi người đăng cơ, đã sửa chiếu chỉ thành văn phượng. Cái thần cầm giữ kia, giờ vô hiệu rồi.”

 

Ta khẽ cười, chợt nhớ ra đúng là có việc đó.

 

“Ô, vậy thì hết cách rồi. Trẫm là nữ đế, đương nhiên dùng phượng làm biểu tượng.”

 

Triệu Minh Thừa nói thẳng:

 

“Bệ hạ đã hứa, chỉ làm hoàng đế một đời, sau sẽ để người họ Triệu kế vị. Không thể nuốt lời đấy chứ?”

 

Ta đỡ ông đứng dậy:

 

“Hoàng thúc yên tâm, trẫm chưa quên, cũng sẽ không quên.”

 

… Nhưng ta phải nghĩ cách giải quyết khôn khéo một chút.

 



 

Đêm đó, khi cùng hoàng hậu dùng bữa tối, ta vẫn đang bận tâm chuyện lập thái tử, thì nhận ra chàng cứ cố ý chạm vào tay ta.

 

“Hoàng hậu, đừng tùy tiện quá mức.”

 

Lý Huyền Ca liếc ta, rồi đặt đũa xuống, không ăn nữa.

 

Ta cho mọi người lui:

 

“Lại làm sao thế?”

 

Chàng lấy ra thư hồi âm của phụ thân – Lý Tán. Kèm theo còn có bức thư năm xưa chàng từng gửi khuyên nhủ cha mình.

 

Trên giấy mới, chỉ viết đúng bốn chữ bằng bút lông:

 

【Nhi, cháu ta đâu?】

 

Lý Huyền Ca giận đến đặt mạnh lá thư xuống:

 

“Lần này ta thành cháu nội thật rồi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta bật cười, kéo tay chàng đặt lên đùi mình, mân mê nhẹ nhàng.

 

Lý Huyền Ca quay đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, ánh mắt dịu đi:

 

“Năm năm rồi, nàng nghĩ xong chưa? Nếu không cần ta, thì cứ chọn người khác.”

 

Ta khựng lại, siết c.h.ặ.t t.a.y chàng:

 

“Chàng nói gì thế? Ta và chàng là phu thê kết tóc. Là cha chàng không an phận, Lý Mục đã ở Bắc Cương năm năm mà ông ta vẫn phòng bị. Ta sao dám mang thai con huynh?”

 

Lý Huyền Ca cúi đầu, nghiêng người khẽ chạm vào má ta:

 

“Bệ hạ không thích võ tướng, vậy ngày trước đừng nên lập ta làm hoàng hậu.”

 

Ta ngước nhìn chàng, môi cong lên:

 

“Ai bảo trẫm không thích võ tướng? Trẫm thích nhất là võ tướng.”

 

Hậu cung của ta cũng chỉ có một mình chàng. Năm xưa là vì e ngại họ Lý khởi binh, giờ thì đã sủng ái chàng suốt năm năm, đủ thể diện rồi. Nhưng Lý Tán vẫn chưa giao quyền, vậy thì đứa trẻ chưa thể sinh.

 

Đêm đó ta gợi ý một chút, chưa đầy ba tháng, Lý Mục đã báo tin: Lý Tán chuẩn bị chuyển giao binh quyền.

 

Ta cho thái y điều dưỡng thân thể hoàng hậu. Toàn cung đều biết.

 

Sáng sớm hôm ấy, Triệu Minh Thừa đã quỳ ngoài điện:

 

“Bệ hạ, người muốn sinh con, chẳng lẽ muốn lập con nhà họ Lý làm thái tử?”

 

Ta cầm đèn cung, đẩy cửa nhìn hắn nheo mắt:

 

“Hoàng thúc, trời còn chưa sáng.”

 

Triệu Minh Thừa quỳ gối ôm chân ta, nói đi nói lại cũng là không đồng ý để ta và Lý Huyền Ca có con, muốn ta chọn người trong tông thất làm thái tử.

 

Hắn ta hùng biện:

 

“Bệ hạ chẳng phải nữ nhân tầm thường, sinh nhầm một đứa, có khi loạn cả xã tắc!”

 

Ta che mặt, làm bộ bi thương:

 

“Hoàng thúc không biết, đêm qua ta mộng thấy mẫu thân. Mẹ ở trên trời nhìn ta, khóc lóc nói chỉ mong có cháu ngoại, nếu không thì chẳng thể yên nghỉ nơi cửu tuyền…”

 

Triệu Minh Thừa: “…”

 

Ta nghĩ cho hắn một cách, bảo hắn chọn vài người trong hoàng tộc đưa vào hậu cung.

 

“Hoàng thúc xem, thế chẳng phải đôi bên cùng có lợi sao? Vừa là con ta, lại mang huyết thống họ Triệu.”

 

Triệu Minh Thừa bừng tỉnh đại ngộ, khen ta anh minh, là bậc quân chủ trời sinh.

 

Nửa tháng sau, phủ Hiền vương đưa hai mỹ nam vào cung. Lý Huyền Ca nổi trận lôi đình ở Trường Ninh cung. Lần đầu tiên ta không tới dỗ chàng.

 

Khắp nơi bắt đầu dò xét thánh ý, người được đưa vào ngày một nhiều. Ngay cả nhị tỷ Minh Văn Hạ cũng đưa tới hai thiếu niên:

 

“Tỷ góp vui làm gì?”

 

Ta bất đắc dĩ.

 

Nàng thản nhiên:

 

“Người khác đưa vào, muội không yên tâm. Tỷ chọn hai đứa nhà trong sạch, mười tám tuổi, trẻ hơn Lý Huyền Ca mười tuổi.”

 

Ta cúi đầu xem tấu chương:

 

“Câu này chớ để hoàng hậu nghe được. Kẻo tỷ khỏi yên thân trong cung.”

 

Trong hậu cung bất ngờ có thêm hơn mười thanh niên. Đáng nói là, Lý Tán cũng đưa vào một người em họ xa của Lý Huyền Ca, dung mạo khá giống, chỉ trẻ hơn bảy tám tuổi – ta lập tức trả người đó về.

 

Người ta thường thăm, cũng chỉ có vài vị: hoàng hậu, hai người phủ Hiền vương đưa, và hai người của nhị tỷ.

 

Nửa năm sau, ta mang thai.

 

Triệu Minh Thừa mang theo Thái y viện và sổ sách trực ban đến kiểm tra, lật từng tờ một cách nghiêm túc suốt một buổi chiều:

 

“Khó mà nói, là của ai.”

 

Hắn đột ngột khép sổ lại, quay sang nhìn ta, ánh mắt kìm nén.

 

Đây chính là lợi thế của nữ hoàng đế.

 

Ta cúi đầu vuốt bụng, mỉm cười nhẹ:

 

“Hoàng thúc, trẫm mưa móc đều rưới, vậy thì cứ xem bản lĩnh từng người thôi.”

 

Triệu Minh Thừa không còn cách nào, đành trở về bái quan Âm cầu tự, mong rằng đứa trẻ là huyết mạch họ Triệu.

 

Lý Huyền Ca áp tay lên bụng ta:

 

“Ta sẽ viết thư về nhà, cứ nói đứa bé là của ta.”

 

Ta nhẹ nhàng ôm lấy chàng:

 

“Đợi ta sinh xong đứa trẻ này, những người trong cung, ta sẽ cho chàng giải tán hết.”