Thần Sách Tử Vi, Vị Nữ Đế Đầu Tiên

Chương 7:



7.

 

Lý Huyền Ca lấy ra một hộp bánh tinh xảo, hai tay dùng khăn gấm nâng đỡ, cẩn thận dâng đến trước mặt ta:

 

“Dù nàng không phải người của hoàng thượng, đợi phụ thân ta hồi kinh, ta cũng sẽ cùng nàng ấy hòa ly.”

 

Ta nhẹ nhàng nhận lấy hộp bánh từ tay hắn:

 

“Phụ thân ngài đóng quân ở Bắc Cương, còn ngài cùng mẫu thân, tổ mẫu thì luôn ở lại kinh thành. Nay muội ấy đã gả cho ngài, Hoàng thượng tất có dụng ý răn đe, ngài nên bớt qua lại thư từ với Bắc Cương thì hơn.”

 

Lý Huyền Ca nhìn ta ăn bánh, khóe môi khẽ cong, mỉm cười vui vẻ, rồi ngoan ngoãn gật đầu:

 

“Nghe nói nàng và tỷ tỷ có thể đoán mệnh cho phu quân?”

 

“Ừm.”

 

Hắn bất ngờ chìa tay ra trước mặt ta:

 

“Vậy nàng có thể đoán cho ta không?”

 

Ta vẫn còn đang nhai bánh, giọng mơ hồ không rõ:

 

“Ta không xem tay. Nhưng nhìn gương mặt ngài, hẳn là quý khí đầy mình.”

 

Hắn gật gù đồng tình:

 

“Phụ thân ta cũng tin mấy chuyện này, từng đưa ta đến gặp cao nhân, bảo ta mang long phượng chi tư. Nàng nói xem, linh không?”

 

Ta thu lại nụ cười trong mắt, lấy khăn chấm sạch khóe môi, ngẩng đầu nhìn hắn:

 

“Khó nói. Dù là thuật số cao minh cỡ nào, cũng không phải lúc nào cũng linh nghiệm.”

 

“Vậy nàng nói thử xem?”

 

Hắn gấp chiếc khăn tay, nhét vào lòng.

 

“Thứ nhất, phải xem mệnh cách. Người mệnh cách cứng cỏi, ngũ hành vượng, biết tiến biết lùi, càng dễ bị đoán trúng. Ngược lại, người mệnh cách yếu, ngũ hành lệch, lênh đênh bất định, lại khó đoán hơn.”

 

“Vậy thứ hai là gì?”

 

“Thứ hai, phải xem khoảng cách. Giống như ta cũng không thể đoán mệnh cho bản thân. Càng thân cận, càng khó đoán.”

 

Ta đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Lý Huyền Ca, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, bước một, lại bước một, dần dần sát lại gần.

 

“Phụ thân ta từng nói, nếu thuật số càng gần người mình đoán mệnh, lại thường xuyên sử dụng thuật số, thậm chí có thể thay đổi cả số mệnh của người đó.”

 

Hắn không ngờ ta lại đến gần như vậy, hơi cúi đầu, liếc mắt nhìn ta, mím môi:

 

“Là… như thế này sao?”

 

Ta chống nắm tay lên môi, cúi đầu bật cười khẽ:

 

“Tất nhiên là không phải. Phải là cha mẹ, phu thê, con cái thì mới gọi là thân cận thật sự. Giống như mẫu thân ta vậy, vốn có mệnh trường thọ trăm tuổi, nhưng vì phụ thân ta mà chưa đến tuổi ba mươi đã qua đời.”

 

Ta trở về chỗ ngồi, vén rèm xe, nhìn ra phố xá bên ngoài:

 

“Đường này không đúng.”

 

Hắn nắm tay, ho khẽ một tiếng:

 

“Ta bảo người vòng đường.”

 

“Lý Huyền Ca, ngài từng gặp mẫu thân ta chưa?”

 

Ta nhìn ra ngoài, bất chợt chuyển đề tài.

 

Hắn thoáng sửng sốt:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chưa gặp. Nhưng hẳn là một người tốt.”

 

“Có lẽ phụ thân ngài đã gặp rồi.”

 

“Phụ thân ta?”

 

Ta một tay vén rèm, tay kia chỉ vào con hẻm phía trước, ngoảnh lại nhìn hắn.

 

“Mẫu thân ta khi nhỏ sống trong con hẻm bên cạnh tổ phủ nhà ngài, mười chín năm trước từng xảy ra một trận hỏa hoạn, ông nội ngài lúc ấy mới dời cả nhà đi nơi khác. Biết đâu phụ thân ngài khi xưa từng gặp qua người.”

 

Hắn khẽ cau mày, đang định lên tiếng thì xe ngựa bỗng khựng lại đột ngột, rèm xe rơi xuống, hộp bánh đổ nghiêng, ta loạng choạng ngã vào lòng hắn.

 

Lý Huyền Ca đưa tay đỡ lấy vai ta.

 

“Chuyện gì vậy?”

 

Ta ngoái đầu nhìn tay hắn, hắn nhận ra ánh mắt ta, liền không tự nhiên buông ra, lùi lại.

 

Bên ngoài có người bẩm:

 

“Là xe ngựa của trắc phi Thái tử.”

 

Trên lầu trà lâu, quả nhiên là nhị tỷ đang chờ ta. Nhưng người thật sự muốn gặp ta, lại là kẻ khác.

 

Trong mật thất, Thái tử Triệu Triệt ngồi sau chiếc bàn đá thấp dài, chậm rãi rót trà. Hắn nâng chén, đặt trước mặt ta:

 

“Nghe nói từ nhị tỷ nàng, rằng phụ hoàng sống không quá một năm. Ta muốn biết là ai dám mưu hại người. Ta muốn…”

 

Ta khẽ nhấp một ngụm trà, cụp mắt xuống, giọng bình thản:

 

“Là ngài hạ độc.”

 

Toàn thân Triệu Triệt cứng đờ, im lặng một hồi, mười đầu ngón tay siết chặt mép bàn đá đến trắng bệch:

 

“Không thể nào… Ta tuyệt đối không làm chuyện đó! Làm sao ta có thể…”

 

Ta cầm chén trà trong tay, nhàn nhã nhìn quanh mật thất, khẽ tặc lưỡi:

 

“Điện hạ, nơi này không có ai khác, lẽ ra ngài nên vui mới phải. Huống chi, ngài làm hay không chưa bàn đến, nhưng nếu có một ngày thật sự ra tay, ngài chắc chắn sẽ thành công.”

 

Hắn đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt tối sầm, bất ngờ giật lấy chén trà trong tay ta, ném mạnh vào tường:

 

“Ta không tin! Phụ hoàng tuyệt đối không ép ta đến bước đó!”

 

Ta sững người một chút — thế chẳng phải là tin rồi sao? Đã bắt đầu đổ lỗi cho người khác rồi kìa.

 

Ta đứng dậy rời đi.

 

Triệu Triệt dần trấn tĩnh lại, trầm mặc giây lát:

 

“Nếu vậy, hôm ở đại điện, vì sao nàng không chọn ta? Chẳng lẽ ta không thể thành công?”

 

Ta khựng lại:

 

“Năm ấy hạn hán ở Tây Nam, đất khô nước cạn, cỏ chẳng mọc nổi. Điện hạ đích thân đi cứu tế tám tháng, nhưng mới đến tháng ba, kho lương quan phủ đã trống rỗng. Vậy mà đến tháng sáu, ngài còn có thể mổ g.i.ế.c ngựa cưỡi.”

 

Ta xoay người nhìn hắn, ánh mắt giao nhau, giọng mang theo vài phần nghi vấn:

 

“Thái tử điện hạ, ngài g.i.ế.c là ngựa thật sao?”

 

Ánh sáng trong mật thất mờ mờ. Triệu Triệt nhìn ta thật lâu, sắc mặt dửng dưng, nhếch môi cười nhạt:

 

“Chuyện xưa, hà tất nhắc lại? Ta chỉ muốn biết… tương lai có một phần vạn khả năng nào, Minh tam tiểu thư nguyện ý theo ta không?”

 

Tận nơi sâu nhất trong mật thất, như có tiếng binh khí rút khỏi vỏ. Ngay cả ngọn nến bên cửa cũng run rẩy mãnh liệt.

 

Ta bình thản đáp:

 

“Thành vương bại tặc. Nếu điện hạ thành đại sự… ta tất sẽ theo.”