Thần Thụ Chí Tôn

Chương 157:



Tần Thiên thấy các lão già trợn mắt nhìn mình, hắn hắng giọng lại một cái để cảnh tỉnh lại mấy lão già đang còn sửng sốt:

“Khụ, bây giờ bên kia truyền về tin tức nói nhân thủ thiếu hụt, cần các thành trì thuộc đế quốc bổ sung!”

Các lão già trưởng lão của Tần gia mới tỉnh hồn liền bị chấn kinh lại:

“Thiếu nhân thủ? Vậy bên đế quốc yêu cầu bao nhiêu người?!?”

“Thành chủ nói bên đế quốc yêu cầu mỗi thành năm Hoá Đan Cảnh, năm mươi Dung Huyết Cảnh!” Tần Thiên chậm rãi nói.

“Năm Hoá Đan Cảnh cảnh, năm mươi Dung Huyết Cảnh?? Số lượng này không ít đâu a!”

Một tên trưởng lão Tần gia cảm thán.

Một thành tận năm Hoá Đan Cảnh, năm mươi Dung Huyết Cảnh tu sĩ, Sơn Vân Đế Quốc có khoảng năm thành trì như vậy chưa kể Hoàng Thành, số lượng cường giả cũng nhiều lắm đấy.

Đó là chưa kể quân lính Tụ Linh Cảnh nữa, có vẻ hai đại đế quốc muốn chiến nhau thật rồi…

Mộc Chiến âm thầm gật đầu, không hổ là thế lực tứ phẩm đỉnh cấp, Sơn Vân Đế Quốc không thua kém gì Băng Tuyết Các cả.

Có thiếu thì chỉ là thiếu cường giả toạ trấn nên chưa thể trở thành ngũ phẩm thế lực thôi, chứ nội tình không thua kém gì.

Nhưng mà hai thế lực đỉnh cấp mà đại chiến ngay lúc này thì quả là thiệt thòi lớn cho Thiên Võ Đại Lục.

Hai tên Đại Đế ấy không nhìn rõ được đại cục hay sao, bên cạnh mấy tên hắc y nhân đang lén lút làm gì đó trong Thiên Võ Đại Lục mà giờ còn gây ra đại chiến để làm gì.

Nghi hoặc trong lòng Mộc Chiến càng lúc càng nhiều, nhưng theo hắn thấy thì mình cũng chỉ nắm bắt tin tức thôi, chứ thật sự cũng không thể xen vào đại chiến của hai đế quốc được.

Có chăng là những cấp bậc cường giả như Công Tôn Tuyết mà thôi, do đó hắn không quan tâm nữa..

Thấy Tần gia đám người sau khi nói xong chuyện Sơn Vân Đế Quốc, liền chuyển sang bàn bạc sự vụ trong gia tộc, Mộc Chiến không quan tâm lắm, ẩn thân mình rời đi..



Mộc Chiến rời đi, tất nhiên là bám theo lão già Tần Hạo rồi.

Mộc Chiến vẫn giữ cho bản thân không một khí tức, dùng Vô Ảnh Huyễn Bộ để di chuyển nhanh như cơn gió thoảng, chẳng khác nào làn khói mờ ẩn hiện sau lưng Tần Hạo.

Sau một thời gian dài theo dõi, Tần Hạo đã rời khỏi khu vực thành thị đông đúc, tiến sâu vào khu rừng hẻo lánh. Mộc Chiến nhận thấy cơ hội đã đến. “Chính là lúc này,” hắn thầm nghĩ, đôi mắt ánh lên tia lạnh lùng.

Từ xa, Mộc Chiến chỉ khẽ nhấc tay, không cần động thủ trực diện.

“Thiên Mộc Lưu Quang!”

Từ bàn tay hắn phóng ra như hàng trăm đạo mộc kiếm sắc bén, nhưng ánh sáng của nó lại bị che khuất trong đêm tối, chỉ khi nó gần đến nơi, Tần Hạo mới phát hiện. Mũi kiếm sáng loáng bất ngờ bắn tới, khiến hắn không kịp phòng bị.

“Là ai?!??” Tần Hạo vừa quay đầu lại, liền cảm nhận được không khí xung quanh dày đặc sát khí. Khi nhận ra sát chiêu từ Mộc Chiến đang lao tới, hắn lập tức vận dụng toàn bộ sức mạnh, tay phải vung mạnh, thi triển võ kỹ:

“Hắc Vân Cuồng Phong!”

Thực lực Hoá Đan Cảnh trung kì tuôn trào, kết hợp Vân Chi Ý Cảnh Nhất Tầng tạo một luồng cuồng phong đen kịt gào thét trong không trung, tựa như mây giông tụ họp, mang theo sức mạnh của thiên địa, cuốn phăng những mũi kiếm ánh sáng từ Thiên Mộc Lưu Quang.

Ầm..

Tiếng va chạm kịch liệt giữa cuồng phong và kiếm ánh sáng vang lớn, toả bụi mù ra không gian xung quanh.

Đột nhiên, từ dưới đất, một loạt cành cây lớn bất ngờ vươn lên từ mặt đất, xiết chặt lấy chân tay Tần Hạo.

Đó chính là một biến thể từ Thương Mộc Trấn Uyên, một chiêu phòng ngự kiêm khống chế mà Mộc Chiến đã tùy biến để hãm giữ kẻ thù trong lúc hắn muốn ra đòn kết liễu.

“Ngươi nghĩ rằng có thể bắt được ta dễ dàng thế sao?”

“Hắc Vân Huyền Ảnh!”

Tần Hạo gầm lên, đôi mắt lóe lên sát khí. Hắn nhanh chóng kích hoạt Hắc Vân Huyền Ảnh, thân hình của hắn mờ ảo, biến mất giữa cơn gió đen u ám, giống như hòa mình vào cuồng phong.

Trong nháy mắt, Tần Hạo xuất hiện từ một góc khác, tay phải nắm chặt trường đao đen như mực.

“Hắc Vân Cuồng Đao!”

Linh khí dồn nén vào đao khí, tạo thành một luồng sáng đen dài, chém thẳng vào Mộc Chiến với sát khí dày đặc. Luồng đao khí như muốn xé rách không gian, mạnh mẽ và sắc bén, mang theo uy lực của cuồng phong.

Nhưng Mộc Chiến không hề nao núng. Khi đao khí đang đến gần, hắn khẽ động, bước chân nhẹ như gió, thi triển Vô Ảnh Huyễn Bộ, tránh thoát đòn tấn công trong gang tấc. Hắn như biến mất giữa màn đêm, để lại Tần Hạo đứng đó với đao khí sượt qua không trung.

“Cuồng đao của ngươi cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi!”

Mộc Chiến thản nhiên đáp, xuất hiện ngay sau lưng Tần Hạo trong chớp mắt.

Không để Tần Hạo kịp phản ứng, Mộc Chiến điều động toàn bộ linh lực từ bốn trăm chiếc lá, pháp lực từ cơ thể hắn lan tỏa như thủy triều, hòa vào thiên địa, kết hợp với Mộc Chi Ý Cảnh Nhất Tầng tuôn trào.

Bỗng chốc, cả không gian xung quanh như bị chấn động bởi một sức mạnh thần bí.

“Vạn Mộc Triều Bái!”

Đất rung chuyển, những cội rễ khổng lồ từ sâu dưới lòng đất trỗi dậy, cây cối xung quanh lập tức bừng tỉnh. Trong phút chốc, cả khu rừng như sống dậy, hàng trăm, hàng ngàn thân cây to lớn vươn lên, lá xanh um tùm, uốn lượn theo pháp lực của Mộc Chiến.

Những tán cây khổng lồ rung rinh, cành lá dao động như hàng vạn bậc cường giả đang cúi đầu bái phục.

Mộc Chiến đứng đó như một vị đế vương tối cao, điều khiển cả thiên nhiên trong tay. Hàng loạt nhánh cây vươn tới từ bốn phương tám hướng, tựa như vô số cánh tay mộc mạc nhưng mạnh mẽ, tất cả đồng loạt hướng về phía Tần Hạo.

Trong khoảnh khắc ấy, hắn dường như đối diện với sức mạnh vô biên của thiên địa, toàn thân run rẩy trước sự hùng vĩ của Vạn Mộc Triều Bái.

Tần Hạo thét lên trong hoảng loạn, hắn không còn thời gian suy nghĩ.

“Hắc Vân Cuồng Phong!”

Hắn liều mạng thi triển võ kỹ, linh lực trong cơ thể bạo phát, cuồng phong đen kịt lại một lần nữa cuốn lên. Nhưng tất cả đều vô ích. Sức mạnh của Vạn Mộc Triều Bái như biển cả bao la, không gì có thể ngăn cản, nhấn chìm mọi nỗ lực của hắn.

Ầm…

Tiếng quyền phong va chạm vang vọng trong không gian, cả khu rừng dường như rung chuyển. Hắc Vân Cuồng Phong của Tần Hạo bị đấm tan nát, và hàng loạt nhánh cây của Mộc Chiến xuyên qua phòng ngự của hắn, đánh thẳng vào ngực.

“Aaaa..”

Tần Hạo thét lên trong hoảng loạn, linh lực bạo phát từ người hắn, cố gắng phá vỡ những cành cây đang siết chặt thân thể mình, nhưng đối với sức mạnh của Mộc Chiến, mọi nỗ lực đó đều vô ích. Những cành cây không chỉ cứng như thép mà còn liên tục rút linh khí của Tần Hạo, khiến hắn càng chống cự càng yếu dần.

Mộc Chiến xuất hiện trước mặt hắn, bóng hình hắn lướt nhẹ như ma mị, chỉ vài bước đã đứng đối diện với Tần Hạo: “Tần Hạo, lúc ngươi truy sát ta có nghĩ đến ngày hôm nay?” hắn nói, giọng điệu lạnh nhạt, không có chút cảm xúc.

Tần Hạo cố gắng gượng dậy, nhưng thân thể đã bị khống chế hoàn toàn. Hắn hoảng hốt, gương mặt trắng bệch, giọng run rẩy: “Ngươi… là tiểu tử đó… sao ngươi lại trở nên mạnh nhanh như vậy?”

Tần Hạo thật sự là bị kinh sợ, hắn không nghĩ chỉ trong vòng mấy tháng mà tên tiểu tử Dung Huyết hậu kì khi ấy mà hắn truy sát đã trở thành tồn tại Hoá Đan Cảnh trung kì, hơn nữa thực lực chênh lệch với hắn quá xa…

Mộc Chiến không đáp, trong mắt chỉ hiện lên vẻ khinh thường.

Đối với hắn, kẻ như Tần Hạo không xứng đáng để hắn trả lời. Lão già vô sỉ cậy mạnh hiếp yếu, rõ ràng hắn và Tần Vũ sinh tử chi chiến được đồng thuận bởi hai bên, thế mà lão già này lại động nộ mà truy sát hắn.

Lúc đó thụ tâm của Mộc Chiến hắn đã rung kịch liệt mấy lần, chỉ cần ăn một đòn của lão già này nữa thì thụ tâm hắn đã vỡ nát.

Nếu không phải Công Tôn Tuyết cứu hắn thì giờ chắc lúc này mệnh hắn đã phải treo.

Hắn nâng tay lên, một lưỡi kiếm ánh sáng của Thiên Mộc Lưu Quang đã găm thẳng vào ngực Tần Hạo, một đòn chí mạng, nhanh gọn, không chút do dự.

Máu bắn ra trong đêm đen, nhưng tiếng kêu thảm thiết của Tần Hạo chỉ vang lên một lần rồi chìm vào hư không.

Tần Hạo bất động, đôi mắt mở trừng trừng, ánh sáng trong mắt dần tắt ngấm. Mộc Chiến nhìn hắn lạnh lùng, không chút hối tiếc hay lưu luyến. “Cái chết của ngươi, chỉ là kết cục tất yếu cho những gì ngươi đã gây ra,” Mộc Chiến lẩm bẩm, rồi xoay người, không ngoảnh lại.

Cảm nhận không có ai xung quanh, Mộc Chiến nhanh chóng sử dụng Phệ Sinh Mộc Diễm lên thân xác Tần Hạo, hút đi sinh cơ của hắn.

Hắn đã hoàn thành mục tiêu của mình, không cần thêm bất kỳ động thái nào nữa. Tựa như một bóng ma, Mộc Chiến tan biến vào màn đêm, để lại một Tần Hạo đã trở thành quá khứ, lặng lẽ bị chôn vùi trong bóng tối của khu rừng.