Thần Thụ Chí Tôn

Chương 158: Đấu Tâm



Trong một khe núi nhỏ hẹp, Mộc Chiến ngồi xếp bằng, hắn đang tiêu hoá lượng sinh cơ hấp thụ từ nguyên đan của Tần Hạo.

Nguyên đan của một Hoá Đan Cảnh trung kì tu sĩ năng lượng không ít, khác xa với yêu đan của yêu thú vì những con yêu thú trong Huyền Cổ Chiến Trường sinh cơ rất mờ nhạt, hiển nhiên do chúng tồn tại quá lâu rồi..

Nhưng cũng không nhiều được bao nhiêu, mất một ngày thì Mộc Chiến cũng hấp thụ hết, gia tăng được vỏn vẹn ba mươi chiếc lá mà thôi..

Càng nhiều lá thì tiến cảnh càng chậm, nhưng Mộc Chiến không nghĩ lại ít như vậy.

Hắn đoán Hoá Đan Cảnh trung kì ít nhất cũng phải cho hắn thêm một trăm chiếc lá nữa, vừa đủ để đột phá Hoá Đan Cảnh hậu kì.

Nào ngờ đâu chỉ vỏn vẹn ba mươi chiếc lá, còn chưa chạm được đến Hoá Đan Cảnh trung kì đỉnh phong nữa.

Không lẽ…

Mộc Chiến hắn nghĩ đến ba trăm tám mươi chiếc lá đang héo khô của hắn. Về cơ bản thì bọn hắn đúng là không thể hấp thụ linh lực hay truyền linh lực cho Mộc Chiến được, coi như là phế diệp.

Nhưng chúng nó vẫn mọc trên những cành cây trong thụ tâm, chứng tỏ cảnh giới của Mộc Chiến không thay đổi, là Hoá Đan Cảnh hậu kì, chỉ là hắn đang bị kìm hãm mà thôi.

Mộc Chiến âm trầm, không nghĩ còn có di chứng thế này, khác gì tự mình làm chậm tốc độ tu luyện của mình không chứ.

Không ổn, Mộc Chiến hắn cần phải đi tìm Dị Mộc để có thể hồi phục những chiếc lá này, nếu không sợ rằng để lại di chứng nặng nề hơn..

Đáng sợ nhất, có lẽ khi hắn đạt một ngàn chiếc lá tính cả ba trăm tám mươi chiếc lá kia, hắn không thể đột phá Linh Anh Cảnh vì lúc đó cơ thể bị bão hoà linh lực, mà lại không thể tiếp tục hấp thu thiên địa linh khí để hình thành mấy chiếc lá mới.

Mộc Chiến có lẽ không phải tu luyện như tu sĩ bình thường, nhưng mỗi khi đột phá một đại cảnh giới, thì Thụ Tâm hắn phải có sự thuế biến nhất định mới có thể chịu được lực lượng lớn hơn của những chiếc lá.

Thử nghĩ cần đủ một ngàn chiếc lá mới giúp Thụ Tâm thuế biến, mà hiện tại chỉ có thể hình thành tối đa sáu trăm hai mươi chiếc lá.. làm sao đủ để nó thuế biến..

Diệp Tàn Nộ Vạn Giới.. lực lượng nó kinh khủng đến mức đủ giúp Mộc Chiến hắn đánh nát Nguyên Thần của Nguyên Thần Cảnh cường giả dù nó trong tình trạng suy yếu, nhưng vẫn là Nguyên Thần Cảnh cường giả. Nếu là Hoá Đan Cảnh bình thường thì khả năng tiếp xúc với Nguyên Thần Cảnh còn không được.

Nhưng đánh đổi của nó lại khủng khiếp đến như thế này, không lẽ Mộc Chiến hắn mỗi khi dùng Diệp Tàn Nộ Vạn Giới lại phải đi tìm Dị Mộc mới có thể đột phá cảnh giới hay sao?

Dị Mộc đâu ra mà tìm kiếm dễ dàng vậy chứ..

Thật ra cũng không phải do Diệp Tàn Nộ Vạn Giới di chứng nặng, mà chính Mộc Chiến hắn đã làm cho nó nặng.

Nếu như bị héo rũ một ít chiếc lá thôi thì hắn vẫn có thể lợi dụng sinh cơ hoặc linh khí từ đan dược, yêu đan để hình thành linh lực, từ đó thuế biến Thụ Tâm.

Đáng tiếc, lần này hắn tiêu hao quá nhiều lá, tận ba trăm tám mươi chiếc lá. Nếu muốn đến khi một ngàn lá để đột phá Linh Anh Cảnh, thì hắn có khi phải dùng đan dược lục giai hoặc yêu đan lục giai mới hoạ may..

Nhưng, đó là cấp bậc tương ứng với đại cường giả Phân Thần Cảnh đấy,.. cấp bậc cường giả không còn tồn tại ở Thiên Võ Đại Lục nữa, Mộc Chiến kiếm đâu ra..

Mà hắn có kiếm ra đi chăng nữa, mấy lão quái Nguyên Thần Cảnh để yên cho hắn xài sao?

Ngươi có bị điên không? Sử dụng đan dược lục giai để đột phá Linh Anh Cảnh?

Muốn chết thì kêu chúng ta một tiếng, không cần phải phá của như vậy…

….

Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, Mộc Chiến coi như lĩnh hội được di chứng nặng nề của Diệp Tàn Nộ Vạn Giới, sau này chắc phải hạn chế dùng..

Hắn cũng không dám nói cho Công Tôn Tuyết, nàng ấy chắc chắn đau lòng mà sẽ liều mạng đi tìm Phân Thân Cảnh liều mạng lấy đan dược về mất..

Như vậy khác gì bảo nàng đi chịu chết. Dù Mộc Chiến không muốn giấu gì nàng, nhưng đôi khi.. trong cuộc đời không phải lúc nào cũng có thể nói lên sự thật được…

Khẽ lật tay một chút, đó chính là nhẫn trữ vật của Tần Hạo được Tần Thiên cho khi đuổi hắn rời khỏi gia tộc.

Mộc Chiến thả thần niệm vào trong đó một chút, thấy có khoảng năm ngàn linh thạch trung phẩm, một số loại dược thảo, đan dược nhị giai, tam giai..

Sau khi lướt qua hết, Mộc Chiến thấy chẳng có gì đáng giá. Không phải tài vật này không nhiều, Tần Thiên cũng không hề bạc đãi Tần Hạo, mà là do tầm mắt Mộc Chiến quá cao nên số lượng tài vật này quả thật không đáng để hắn lọt mắt xanh.

Cất nhẫn trữ vật, Mộc Chiến nhìn lục sắc kén một chút, sau đó hắn liền thả thần niệm vào trong thụ tâm.

Mộc Chiến đứng trước lục sắc kén lấp lánh trong thụ tâm một cách yên tĩnh, ánh mắt đầy trầm ngâm và nỗi buồn không thể che giấu.

Trong lớp kén mờ ảo, Mộng Linh Nhi nằm đó, tựa như một nàng tiên đang say ngủ, vẻ đẹp thanh khiết và yên bình. Làn da trắng mịn của nàng dưới ánh sáng lục quang trở nên như ngọc, đôi mi khép hờ như đang chìm vào giấc mộng ngàn năm.

Không gian xung quanh lặng lẽ, chỉ có những tia linh khí màu xanh lá nhè nhẹ bay lượn quanh kén, tựa như dòng sinh mệnh từ đất trời đang bao bọc, nuôi dưỡng nàng.

Kén lục sắc không ngừng hấp thu linh khí thiên địa, bảo vệ thân thể Mộng Linh Nhi trong trạng thái tĩnh lặng, chờ đợi một sự phục sinh kỳ diệu, nhưng thực chất chỉ là sự bảo toàn thân xác mãi mãi không tan rữa.

Mộc Chiến thở dài, lòng như bị xé toạc bởi ký ức đau thương. Bàn tay hắn khẽ đưa lên, chạm nhẹ vào kén, cảm giác lạnh lẽo nhưng tràn đầy sự sống từ nó truyền tới.

Hắn hiểu rằng, Mộng Linh Nhi đã không còn nữa, nàng đã từ bỏ thế giới này, chỉ để lại một thân xác bất động trong chiếc kén xanh biếc.

“Linh Nhi…” Mộc Chiến thì thầm, giọng nói như hòa vào không gian tĩnh mịch.

Trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, chỉ còn lại nỗi niềm tiếc nuối và khát khao không thể nào chạm tới. Mặc cho lục sắc kén bảo tồn thân thể nàng hoàn hảo, linh hồn Mộng Linh Nhi đã bay xa, vĩnh viễn không thể quay lại.

“Ta có nên làm điều ấy..!”

Trong không gian yên tĩnh ấy, hắn khẽ cúi đầu, đôi môi mấp máy từng câu chữ đầy nặng nề, như đang thổ lộ những điều hắn cất giấu sâu trong lòng.

“Linh Nhi, ta đã giết hắn, tên Lưu Lão đã giết muội đấy, kẻ đã khiến muội ra đi ấy…Nhưng ta vẫn không biết có nên diệt cả La gia hay không. Hận thù này… liệu có đáng để kéo dài mãi mãi?”

Giọng hắn khẽ run, trong đó chất chứa bao nỗi đau và day dứt. Bàn tay hắn khẽ vuốt ve bề mặt lạnh lẽo của lục sắc kén, như muốn truyền đi chút hơi ấm mà hắn còn giữ được. Ánh sáng xanh lá len lỏi trên những ngón tay, nhắc hắn về những ký ức êm đềm cùng nàng.

“Ta đã không thể bảo vệ muội, không thể giữ muội lại bên ta,” hắn thì thầm, giọng khàn đặc.

“Ta căm thù La Hình, ta căm thù Lưu lão, nhưng.., bọn hắn đều đã chết rồi..!”

“La gia.. ta có nên đi hay không?!”

Trong đôi mắt Mộc Chiến, ánh lên một tia sáng yếu ớt, như phản chiếu ánh lục quang từ chiếc kén. Nhưng ngay sau đó, nó lại vụt tắt, để lại nỗi trống vắng cùng câu hỏi không lời đáp.

“Linh Nhi… muội có tha thứ cho ta không? Nếu ta không trả thù La gia, liệu muội có oán trách ta không?”

Giọng nói của Mộc Chiến nhỏ dần, hòa vào trong gió. Gió mang theo lá rơi lả tả, như lời hồi đáp vô thanh từ thiên địa.

“Khi Tuyết nhi nàng ấy nói với ta những lời ấy đã đánh thức tâm ma của ta, muội biết tại sao không?”

Mộc Chiến thều thào, ánh mắt trầm đục như hồi tưởng lại:

“Người không phạm ta, ta không phạm người..! Thiên Mệnh Nguyên Chủng vốn tính bản thiện, không thích đấu tranh, không thích tàn sát, chỉ mong muốn cuộc sống an ổn!”

“Khi ta thức tỉnh hoàn toàn Thụ Tâm, tâm tính ta dù có biến đổi, nhưng dù sao oán niệm với Lưu lão khi đã giết muội là quá lớn, ta đã chôn vùi đạo niệm này thật sâu trong tâm..!”

Mộc Chiến càng nói, tay càng nắm chặt lại, nghiến răng:

“Ta căm hận chứ, ta phẫn nộ chứ, nhưng..”

“Aizz….!!”

Một tiếng thở dài não nề như phát ra từ tâm can của Mộc Chiến, sự đấu tranh tâm lý dâng cao trong lòng hắn..

Mộc Chiến đứng lặng trước chiếc kén lục sắc, tâm tư hắn như những cơn sóng dồn dập..

….

Liên tục những mấy chục canh giờ trôi qua, tâm hồn hắn bỗng trở nên tĩnh lặng hơn. Hắn tựa người vào nhành cây thiền định, bên cạnh là lục sắc kén của Mộng Linh Nhi.

Mộc Chiến tự hỏi: “La gia chắc chắn không phải là một gia tộc thiện. Một gia tộc ác, không thể hướng con người có bản tính thiện.”

“Nhân chi sơ tính bản thiện! Một gia tộc thiện cũng không hẳn sẽ làm thay đổi được bản tính của một con người, nhưng cũng sẽ làm cho tính thiện trỗi dậy, áp chế đi bản ác!”

“Còn một gia tộc ác thì không thể hướng con người đến tính thiện được..!”

“Nhưng thật sự, ác lại là sao? La Hình thiếu chủ ấy, tên Lưu lão ấy tại sao lại là kẻ ác?”

“Ác! Bọn hắn giết Linh Nhi nên bọn hắn là ác..!”

Mộc Chiến trầm luân trong suy nghĩ, thiện thiện ác ác.. xoay quanh trong đầu của hắn.

Cái gì là thiện, cái gì gọi là ác.

Hắn bản thiện, Thiên Mệnh Nguyên Chủng bản thiện, vậy cái gì là bản thiện?

Bản thiện..bản thiện..hướng nhân tâm đến làm phúc lợi.

Bản ác hướng nhân tâm đến làm điều tổn hại đến người khác.

Lưu lão, La Hình là ác! Bọn hắn có nhân tâm hướng đến tổn hại người khác là bản ác.

La gia, có lẽ cũng ác! Nhưng cơ bản bọn hắn chưa động chạm gì đến Mộc Chiến hắn.

Thiên Mệnh Nguyên Chủng bản thiện, tự tiện tổn hại đến người khác, còn là bản thiện hay sao?..

Ta nên làm sao đây..??

Thời gian cứ thế trôi qua trong không gian yên tĩnh của thiên nhiên, Mộc Chiến ngồi thiền, lắng nghe tiếng gió vi vu. Hắn cảm nhận được sự giao hòa giữa thiên địa, giữa bản thân và vạn vật xung quanh.

Giữa những âm thanh nhẹ nhàng của cuộc sống, một tia sáng bất chợt lóe lên trong tâm trí hắn. “Sự vị tha có thể giải phóng ta khỏi gông cùm của hận thù?,” hắn nghĩ.

Vị tha sao..

Lúc trước khi thức tỉnh Vô Niệm Chi Ý Cảnh, chính ý niệm này đã kích động lên tâm ma của hắn.

Thiên Mệnh Nguyên Chủng tính bản thiện, chỉ vì La Hình thiếu chủ và Lưu lão đã chết trong tay hắn xuất phát từ La gia, hắn phải hận La gia sao?

Dù La gia có thể đáng chết ngàn vạn lần, nhưng có liên quan gì Mộc Chiến hắn?

La gia, cũng đâu phải chỉ có mỗi cường giả? Còn có những tiểu tu sĩ, phàm nhân nữa mà?

Hắn đi giết những kẻ ở trong La gia, liệu rằng trong đám người đó, có một Mộc Chiến hắn khác, bất lực bảo vệ muội muội của mình một Linh Nhi khác?

Chỉ giết cường giả…? Như thế cũng không khác gì đẩy gián tiếp những người còn lại vào hố lửa..

Bọn họ sẽ bị bắt đi làm nô dịch, trở thành thú vui của những tên thú tính, thậm chí còn là vật thế mạng của nhiều người nữa..

Mộc Chiến a, ngươi thật sự phải quan tâm nhiều vậy sao.. La gia người không phải là giết Linh Nhi.. nhưng mà…

Aizz, Linh Nhi, ta nên làm sao đây..?

Thế giới võ đạo, thực lực vi tôn. Nơi này làm gì tồn tại cái gọi là ác, cái gọi là thiện…

Nhưng.. đó là quy tắc, đó là ý niệm của những tu sĩ thực lực thấp thiết lập, và được cường giả thực lực cao chấp thuận.

Hoặc, cường giả thực lực cao tự tạo ra quy luật, tu sĩ thực lực thấp phải nghe theo.

Ta, Thiên Mệnh Nguyên Chủng, phải nghe theo các ngươi sao?…

Thật sự là thế giới này, lấy võ vi tôn sao?

Nếu như vậy, tại sao lại tồn tại những Thiên Mệnh Nguyên Chủng mang sức mạnh kì dị trong thân..?

Mộc Chiến bắt đầu thiền định, cảm nhận dòng khí tự nhiên xung quanh. Hắn hít sâu một hơi, và trong lòng dần hình thành một quyết tâm mạnh mẽ.

….

“La gia, ta hận, nhưng ta sẽ bỏ qua, vì các ngươi chưa từng động đến ta..!”

Hắn thầm nhủ, lòng dần dần bừng tỉnh. Từ trong sâu thẳm, một cảm giác thanh thản, nhẹ nhàng lan tỏa khắp cơ thể.

“Linh Nhi, ta có lựa chọn đúng hay không…?!”

Hắn nhắm mắt lại, hình ảnh của Mộng Linh Nhi hiện lên rõ nét. Nụ cười dịu dàng của nàng như ánh sáng dẫn đường, truyền cho hắn sức mạnh.

Hắn hít thật sâu, mỗi lần hít vào, hắn cảm nhận được năng lượng tươi mát từ đất trời len lỏi vào từng tế bào, gột rửa đi mọi nỗi buồn và u uất. Mỗi lần thở ra, hắn buông bỏ từng chút hận thù, những ký ức đau thương, để lại chỉ có sự bình yên.

Như một dòng chảy, linh khí từ vạn vật cuộn trào về phía hắn, hòa quyện trong sự tĩnh lặng của tâm hồn.

Ting…

“Vô Ngã Chân Ý!”

Hắn bắt đầu cảm nhận được Vô Niệm Chi Ý Cảnh dần dần tan biến, nhường chỗ cho Vô Ngã Chân Ý.

Làn sóng linh khí dâng trào như một con thác dữ dội, cuốn lấy hắn vào một thế giới mới. Hắn không còn cảm nhận rõ rệt ranh giới giữa bản thân và thế giới xung quanh, mà dần trở thành một phần của vũ trụ bao la.

Trong giây phút ấy, mọi rào cản trong tâm trí hắn đều bị xóa nhòa. Hắn cảm thấy không chỉ là Mộc Chiến, mà còn là vạn vật trong tự nhiên cây cối, nước chảy, chim bay. Mọi sinh linh đều sống chung trong một vòng tay lớn lao, không còn phân biệt, không còn đối kháng. Sự thanh tịnh tràn ngập, như ánh nắng ban mai xua tan màn đêm u ám.

Hắn thấy được hình ảnh của Mộng Linh Nhi, nụ cười của nàng, như ánh mặt trời ấm áp, tràn đầy sức sống. “Ca, đừng hận thù, hãy sống vì những điều tốt đẹp, muội luôn ở bên ca mà..” lời nàng vang vọng trong lòng hắn.

Khi trạng thái Vô Ngã Chân Ý hoàn thiện, Mộc Chiến cảm nhận được một sức mạnh nội tại dâng trào.

Linh khí từ vạn vật như hòa quyện vào nhau, thấm đẫm từng tế bào trong cơ thể hắn, truyền cho hắn sự bình an và sức mạnh vô biên. Hắn mở mắt, và tất cả mọi thứ xung quanh trở nên sống động hơn bao giờ hết..