Vô Niệm Chi Ý Cảnh đã đột phá đến Vô Ngã Chân Ý, cảnh giới mới mà Mộc Chiến sau khi thức tỉnh được lòng vị tha của một Thiên Mệnh Nguyên Chủng. Đây là một trạng thái cao hơn, trong đó người tu luyện không chỉ giải phóng tâm trí khỏi cảm xúc mà còn thoát khỏi cả sự tồn tại của cái “ta”. Mọi ràng buộc, mọi khái niệm về bản ngã đều được buông bỏ.
Nói Vô Niệm Chi Ý Cảnh là thứ giúp Mộc Chiến trở nên bình lặng, tâm vô tạp niệm, không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc tiêu cực, thì Vô Ngã Chân Ý sẽ giúp Mộc Chiến khơi dậy lòng vị tha chân chính, giúp hắn cảm giác được sự bình yên trong thế giới. Với sự chấp nhận bản thân và lòng vị tha, hắn có thể phát huy sức mạnh tinh thần mạnh mẽ hơn, giúp vượt qua mọi thử thách.
Vô Ngã Chân Ý, kế thừa toàn bộ sức mạnh và khả năng của Vô Niệm Chi Ý Cảnh, là cảnh giới cao hơn của ý cảnh đó.
Sự khác biệt đơn giản nhất là, Vô Niệm Chi Ý tập trung vào việc giải phóng cảm xúc, trong khi Vô Ngã Chân Ý mở rộng sự nhận thức tới việc buông bỏ hoàn toàn cái “ta”.
Vô Niệm Chi Ý Cảnh chủ yếu là tự bảo vệ bản thân khỏi sự ảnh hưởng bên ngoài, trong khi Vô Ngã Chân Ý cho phép Mộc Chiến kết nối và hòa nhập với mọi thứ xung quanh, mở rộng khả năng tác động đến thế giới.
Mục tiêu của Vô Niệm Chi Ý Cảnh là sự bình yên nội tâm, trong khi Vô Ngã Chân Ý hướng tới sự hòa hợp và nhận thức cao hơn về bản thân và vạn vật.
Với sự đột phá lên Vô Ngã Chân Ý, Mộc Chiến đã thực sự đạt đến một cảnh giới mới, nơi mà hắn không chỉ giải phóng tâm hồn khỏi những gông cùm của quá khứ mà còn trở thành một phần của vũ trụ, hòa hợp với mọi điều xung quanh.
Ầm..
Linh hồn lực của Mộc Chiến tuôn trào ra khắp tứ phương bát hướng, nhờ buông bỏ được hận thù trong tâm ma của chính mình, hắn đã đạt được Vô Ngã Chân Ý, linh hồn lực cũng nhờ thế mà đột phá từ tam giai hậu kỳ đến tứ giai sơ kỳ.
Linh hồn lực của Mộc Chiến hiện tại, đã không thua kém gì Linh Anh Cảnh tu sĩ. Với linh hồn lực này, hắn đã có thể dễ dàng luyện ra các loại tứ giai đan dược, thậm chí tứ giai trung phẩm đan dược.
Mộc Chiến thở ra một hơi, thoát ly thần niệm khỏi thụ tâm, trở về trong khe núi hẹp.
La gia, có lẽ hắn sẽ không đi nữa…
Mộc Chiến đứng dậy, hít một hơi thật sâu, sau đó hướng về phía U Minh Đảo mà đi..
….
Sau khi xác định mục tiêu Mộc Chiến hắn cần phải làm, La gia không còn là thứ Mộc Chiến hắn phải nhắm đến, Tần Hạo thù cũng được báo rồi, cho nên không cần thiết phải ở lại Sơn Vân Đế Quốc làm gì.
Rời khỏi Sơn Vân Đế Quốc, khung cảnh trước mắt Mộc Chiến dần chuyển từ những dãy núi hùng vĩ, trùng điệp nơi mây mù quấn quanh sang những vùng đất hoang vu, lạnh lẽo.
Sơn Vân Đế Quốc vốn nổi tiếng với vẻ đẹp tựa tiên cảnh, non nước hữu tình, nhưng càng đi xa, cảnh sắc càng trở nên u ám, dị thường. Từng dãy núi cao ngất trời phía sau lưng giờ chỉ còn là những bóng mờ xa xăm, mây mù cuốn lên tựa như những dải lụa trắng mờ ảo che phủ chân trời.
Bầu trời xám xịt không còn trong xanh như thuở ở Sơn Vân Đế Quốc, mây đen bắt đầu kéo về, từng cơn gió lạnh buốt thổi qua, mang theo mùi ẩm ướt và hoang vu của vùng biển phía xa.
Đường đi đến U Minh Đảo không phải là lộ trình bình thường mà là hành trình qua những miền đất đầy rẫy nguy hiểm. Những ngọn cỏ dại ven đường cao quá đầu người, rung rinh theo ngọn gió lạnh.
Mộc Chiến bước đi trong tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét giữa không gian hoang vắng. Dưới chân hắn, từng bước đi khiến mặt đất rung lên nhẹ nhàng.
Ù..ù..
Thỉnh thoảng, một vài tiếng động lạ vọng lên từ những hốc đá, kẽ núi, nhưng Mộc Chiến vẫn giữ vững bước chân, không hề ngoái lại.
Càng đi xa, vùng đất trước mắt càng trở nên kỳ dị. Đã nhiều ngày qua, ánh mặt trời gần như bị che khuất bởi những đám mây dày đặc, khiến không gian như chìm vào màn đêm kéo dài.
Phía xa, bờ biển đen kịt hiện ra, sóng vỗ dữ dội lên những ghềnh đá sắc nhọn, mang theo âm thanh trầm đục như tiếng trống của đại ngàn. Hắn biết rằng mình đã tiến gần đến U Minh Đảo.
Mấy mấy ngày, phía chân trời, U Minh Đảo hiện lên lờ mờ trong làn sương mù dày đặc, như một bóng ma khổng lồ ẩn hiện.
Soạt..ầm..
Trên mặt biển, những dòng nước đen cuồn cuộn, gợn sóng liên tục tựa như một con quái vật khổng lồ đang chực chờ kẻ xâm nhập.
Bước chân Mộc Chiến chậm lại, hắn nhìn về phía trước, đôi mắt không hề dao động.
U Minh Đảo, hắn đã đến rồi.
…
U Minh Đảo giờ đây đã trở thành chiến địa phân tranh giữa hai đại đế quốc hùng mạnh: Sơn Vân Đế Quốc và Hỏa Vân Đế Quốc.
Hòn đảo vốn dĩ hoang vắng và u tịch, giờ được bao phủ bởi không khí chiến loạn, căng thẳng đến nghẹt thở.
Hai trận doanh lớn đang chiếm giữ từng nửa hòn đảo, mỗi bên đều đã dựng lên những thành lũy đồ sộ, trấn giữ khu vực của riêng mình.
Cả Sơn Vân Đế Quốc lẫn Hỏa Vân Đế Quốc đều dồn toàn bộ lực lượng tinh nhuệ nhất, giương cung bạt kiếm, chỉ chờ ngày xuất quân quyết đấu sinh tử.
Phía Sơn Vân Đế Quốc, tường thành được dựng bằng đá trắng từ những dãy núi cao, vững chắc tựa như vách ngăn thiên nhiên che chở.
Phần phật..
Lá cờ của Sơn Vân Đế Quốc tung bay cao ngạo trên đỉnh tháp, một màu xanh ngọc bích tượng trưng cho sự thanh nhã và kiên cường của đế quốc.
Bên dưới, các tu sĩ tinh nhuệ đang luyện tập, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đại chiến sắp đến. Mỗi chiến sĩ đều toát lên sự lạnh lùng, nghiêm nghị, không một ai dám tỏ vẻ yếu đuối trước trận chiến lớn này.
Trong khi đó, phía bên kia, Hỏa Vân Đế Quốc lại dựng lên một tòa thành lũy hoành tráng, hùng vĩ, như một con hỏa long nằm giữa biển khơi. Tường thành đen kịt, được kết hợp từ dung nham và đá cứng, tỏa ra hơi nóng hừng hực, như ngọn lửa không bao giờ tắt.
Phần phật..
Lá cờ đỏ thẫm với hình hỏa vân lấp lánh dưới ánh tà dương, tượng trưng cho sức mạnh cuồng bạo, không ai có thể ngăn cản của Hỏa Vân Đế Quốc.
Binh sĩ Hỏa Vân Đế Quốc, mỗi người đều sở hữu thực lực đáng gờm, ánh mắt lấp lánh sát khí, sẵn sàng đốt cháy mọi kẻ thù dám cản đường.
Hai thành lũy, một bên mang theo khí lạnh của núi cao, một bên rực lửa chiến hỏa, đứng đối diện nhau trên cùng một hòn đảo.
Cả U Minh Đảo giờ đây như một cái thùng thuốc nổ, chỉ chờ một tia lửa là bùng lên trận đại chiến kinh thiên động địa.
Không gian trên đảo tràn ngập sát khí, mỗi luồng gió thổi qua như mang theo âm thanh của binh khí đụng độ, báo hiệu một cuộc chiến không thể tránh khỏi.
Mộc Chiến đứng trên cao, quan sát toàn bộ thế cục. Ánh mắt hắn lướt qua từng thành lũy, cảm nhận rõ ràng luồng sát khí dày đặc bủa vây xung quanh.
“Trận doanh như thế này, rõ ràng là muốn đánh thật..!” Mộc Chiến ánh mắt lấp loé, thấy được sự hoành tráng của hai thành luỹ, chứng tỏ hai vị Đại Đế kia biểu thị đây không phải đùa giỡn.
Lạ lùng, hai tứ phẩm thế lực đỉnh cấp đang sắp sửa đánh nhau to đấy, Nguyên Thần Cảnh các thế lực sao không ngăn cản?
Hay… đối với cường giả bọn hắn, dưới Nguyên Thần Cảnh chỉ là sâu kiến, không đáng để bọn hắn bận tâm..?
Nghi hoặc trỗi dậy, nhưng Mộc Chiến không nghĩ quá nhiều. Tốt hơn là hắn nên làm đúng phận sự của mình là được.
U Minh Đảo, nơi đáng nghi nhất lúc này a..