Khi Mộc Chiến đang trầm ngâm, giữa làn sương mờ của U Minh Đảo, đột nhiên từ phía xa, một bóng đen to lớn dần hiện ra.
Chiếc chiến thuyền khổng lồ lướt trên mặt biển, như con mãnh thú khẽ rẽ sóng, tiến về phía thành lũy của Sơn Vân Đế Quốc.
Mộc Chiến thấy vậy, Vô Ảnh Huyễn Bộ lập tức thi triển bởi bốn trăm hai mươi chiếc lá, nhanh chóng lại gần để quan sát.
Lớp giáp thép của thuyền phản chiếu ánh sáng le lói từ mặt trời, tạo nên một khung cảnh vô cùng uy nghiêm và đáng sợ.
Đầu thuyền mang hình dạng một con hùng thú cổ xưa, toát lên vẻ hùng dũng, đại diện cho sức mạnh không thể cản phá.
Nhưng điều khiến tất cả phải chú ý hơn nữa là, không chỉ có một, mà ngay sau chiếc thuyền đầu tiên, nhiều chiến thuyền khác nối đuôi nhau xuất hiện.
Như một đoàn quân mạnh mẽ, những chiến thuyền liên tục đổ vào tầm mắt, trải dài đến tận chân trời.
Khí thế ngút trời của đội quân tiếp viện từ các thành trị quản hạt của Sơn Vân Đế Quốc khiến mặt biển như dậy sóng.
Trên mỗi chiếc thuyền, cờ hiệu của từng thành trị tung bay, biểu tượng của các tướng quân và thủ lĩnh tinh anh.
Lớp áo giáp bạc sáng chói trên thân hình của tu sĩ Sơn Vân Đế Quốc làm cho kẻ thù cũng phải chùn bước khi nhìn thấy.
Bọn hắn chính là nhân thủ được điều động đến hỗ trợ Sơn Vân Đế Quốc từ nhiều thành trị được quản hạt.
Cả biển trời như muốn gào thét, báo hiệu cuộc chiến sắp sửa bùng nổ. Trên boong chính của chiếc chiến thuyền đầu tiên, một vị tướng quân uy nghiêm, khoác trên mình áo giáp nặng nề, tay cầm thanh trường kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn về phía thành lũy của Sơn Vân Đế Quốc.
Hắn chính là Tư Không Hải, đại tướng quân của Sơn Vân Đế Quốc.
Tư Không Hải cất cao giọng nói:
“Đại tướng quân Tư Không Hải, phụng lệnh đưa đến quân tiếp viện cho chiến sự!!”
Lời hắn vừa dứt, bỗng từ phía xa, thành lũy khổng lồ của Sơn Vân Đế Quốc lặng lẽ rung chuyển.
Ầm..ầm.
Những cánh cổng sắt đồ sộ, từng mảng tường thành cao vút tưởng chừng như bất khả xâm phạm, từ từ mở ra.
Từng khối đá lớn, vững chãi tựa như đã trụ vững trước bao cơn bão táp, giờ lại di chuyển mượt mà như theo một quy luật tự nhiên, để lộ ra những lối đi thẳng tắp dẫn vào trung tâm thành lũy.
Cửa thành mở ra, từng đội quân Sơn Vân Đế Quốc lập tức tràn vào, mang theo từng đoàn chiến mã và chiến binh được trang bị đầy đủ.
Đội hình chỉnh tề, hàng ngũ nghiêm chỉnh, họ không một lời thốt ra, chỉ có tiếng vũ khí va chạm, tiếng giáp trụ cọ sát vào nhau vang lên rõ mồn một, mỗi âm thanh tựa như tiếng trống trận thúc giục. Trên cao, cờ hiệu của Sơn Vân Đế Quốc bay phấp phới, lấp lánh trong ánh chiều tà.
Phía bên trong thành lũy, những bậc thềm lớn và sân đá rộng lớn đã sẵn sàng để đón tiếp quân tiếp viện.
Các tướng lĩnh từ các thành trị khác lần lượt xuất hiện, ai nấy đều mang theo thần sắc nghiêm nghị, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía trước. Bọn hắn chắp tay về phía Tư Không Hải:
“Đại tướng quân!”
“Đại tướng quân!”
Tư Không Hải gật đầu, xem như hài lòng với trận thế này. Dù sao hắn cũng là một cường giả Linh Anh Cảnh sơ kỳ, lại tiếp nhận quân vụ, không thể khinh nhờn được.
Từ bên trong thành lũy, một bóng dáng già nua chậm rãi bước ra. Hắn khoác trên mình một bộ trường bào màu xám tro, từng nếp gấp cũ kỹ nhưng toát lên sự uy nghiêm, như thể thời gian cũng chẳng thể xóa nhòa dấu ấn mà hắn đã để lại trong cuộc đời.
Đôi mắt sắc lạnh và sâu thẳm như biển cả, ánh lên sự từng trải của những năm tháng chinh chiến và mưu toan chính sự.
Người này chính là quốc sư của Sơn Vân Đế Quốc, Liễu Vân Tiêu, một kẻ có thân phận cao quý, nhưng cũng đầy sự bí ẩn.
Lưng hơi khom, từng bước chân như nặng trĩu gánh nặng của năm tháng, nhưng thần thái lại vô cùng đáng sợ, mỗi hơi thở phát ra đều chứa đựng khí tức hùng hồn của một cường giả Linh Anh Cảnh hậu kỳ.
Mộc Chiến cũng không bất ngờ quá nhiều, Sơn Vân Đại Đế là Linh Anh Cảnh đỉnh phong, quốc sư của Sơn Vân Đế Quốc cũng không thua kém tí nào..
Liễu Vân Tiêu cũng gật đầu một chút với Tư Không Hải, sau đó nhìn về phía chúng tu sĩ của tiếp viện, lạnh lùng nói:
“Chiến tranh sắp đến, nếu tại đây chúng ta thất thủ, Sơn Vân Đế Quốc cũng không thể tồn tại được..!!”
“Do vậy, tất cả tu sĩ của Sơn Vân Đế Quốc phải có nghĩa vụ bảo vệ đế quốc khỏi nanh vuốt của Hoả Vân Đế Quốc!”
“Không chỉ vì lần này bảo vệ Đế Quốc, mà còn là vì danh dự, vì tôn nghiêm của mối thù hàng trăm năm nay!!”
“Các ngươi khi tham gia chiến sự, có công trọng thưởng, có lỗi trọng phạt! Các ngươi phải chiến đấu đến hết sức cuối cùng, không vì Đế Quốc, cũng vì gia tộc của các ngươi!”
Liễu Vân Tiêu hít một hơi sâu, nói lớn lên:
“Các ngươi đã rõ hay chưa!!!”
Đám tu sĩ tiếp viện đồng thanh hô lớn:
“Rõ!!!”
Liễu Vân Tiêu hài lòng gật đầu, phất phất tay chúng tu sĩ vào thành.
Tư Không Hải cũng đi theo Liễu Vân Tiêu, để bàn bạc sự vụ đặc biệt trong chiến dịch.
Thành luỹ dần dần đóng lại, để lại một bóng hình như u linh ở phía ngoài quan sát tất cả..
Mộc Chiến hắn có Vô Ảnh Huyễn Bộ, mỗi bước đi như ảo ảnh huyễn ảnh, thêm việc hắn không điều động một chiếc lá nào, không có một chút linh lực nào dao động như một phàm nhân.
Hắn làm sao có thể bị phát hiện được chứ..
Mộc Chiến nhờ thế lẳng lặng quan sát trận thế, không ngờ binh lính của thành luỹ lại nhiều đến như vậy.
Nếu phải xem xét, trừ những Hoá Đan Cảnh và Dung Huyết Cảnh tiếp viện đến, Tụ Linh Cảnh binh sĩ phải chiếm đến cả vạn.. thậm chí còn nhiều hơn nữa.
Dung Huyết Cảnh, Hoá Đan Cảnh không phải là rau cải trắng ở Sơn Vân Đế Quốc, thường chỉ tập trung ở các đại tộc mà thôi.
Tu sĩ bình thường linh căn phẩm chất thấp kém, thường là nhất phẩm linh căn, không có cơ hội đột phá Dung Huyết Cảnh.
Linh căn, thật ra cũng chỉ là phương tiện để câu thông linh khí trong thiên địa. Mà cảnh giới, nó còn ảnh hưởng bởi ngộ tính, cơ duyên, và pháp quyết tu luyện nữa.
Đệ tử của các đại tộc có được đầy đủ những yếu tố trên nên có thể dễ dàng có cảnh giới cao, khác hẳn những tu sĩ phải tự thân vận động một mình..
Mộc Chiến hít một hơi, dù quan sát là kĩ lưỡng thế, nhưng hắn đứng ngoài thì cũng khó mà nắm bắt được nhiều tin tức đáng giá.
Âm thầm suy tính một chút, Mộc Chiến hắn phải tìm cách lẻn vào mới được..