Thần Thụ Chí Tôn

Chương 161:



Cánh cổng thành chính dày đặc lính canh, tu sĩ qua lại liên tục, phòng vệ cẩn mật không một kẽ hở.

Thành lũy này như một con mãnh thú khổng lồ, sẵn sàng nghiền nát bất cứ kẻ nào dám xâm nhập.

Tuy nhiên, Mộc Chiến không có ý định chính diện đối đầu. Hắn biết rõ rằng, muốn vào thành, chỉ có cách sử dụng mưu kế thay vì đối kháng trực diện. Hắn hít một hơi sâu, đôi mắt sắc lạnh quét qua địa hình xung quanh.

U Minh Đảo khá trống vắng, hầu như không có sinh vật nào sinh sống, Mộc Chiến muốn quan sát mà không muốn để ai phát hiện cũng khá khó khăn.

Điều thuận lợi cho hắn, đó chính là những cột đá, hố đất to lớn do những cuộc đại chiến trước đó tạo ra, nhờ vậy hắn mới có thể dễ dàng thăm dò như vậy.

Sau khi quan sát kỹ càng, hắn nhận ra rằng phần phòng vệ mạnh nhất chính là phía trước cổng thành, nơi có sự tập trung của nhiều tu sĩ mạnh mẽ.

Tuy nhiên, phía tây nam lại có một góc nhỏ, dù canh phòng cẩn mật nhưng không đông đúc như mặt chính. Đây là nơi hắn có thể lợi dụng để tạo ra kế nghi binh.

Nhưng dù canh phòng không như cổng chính, nhưng cũng không hề lơi là. Hắn cần một chiến thuật.

Mộc Chiến liền đến một bãi đất trống cách xa Sơn Vân Thành phía đông vài chục dặm.

Trên đường đi, hắn bước qua một chiến trường có lẽ mới diễn ra không quá lâu.

Mộc Chiến cẩn thận bước qua chiến trường vương vãi đầy xác chết.

Mùi tanh của máu hòa cùng khói bụi nồng nặc, không khí ngột ngạt tựa như cơn ác mộng bao trùm nơi này.

U..u..

Tiếng kêu gào của những tu sĩ trọng thương vẫn văng vẳng, hòa lẫn với tiếng gió u ám thổi qua những xác người nằm rải rác.

Ánh mắt lạnh lùng của hắn đảo qua chiến trường, nhận ra bên cạnh một thi thể binh lính của Sơn Vân Đế Quốc nằm bất động, một bộ giáp còn nguyên vẹn được vứt bên cạnh.

Mộc Chiến không để lãng phí cơ hội, cúi người nhặt lấy bộ giáp.

Bộ giáp dày nặng, làm từ huyền thiết pha trộn linh thạch, khắc ký hiệu của Sơn Vân Đế Quốc, nhưng giờ đây chẳng còn chủ nhân nào bảo vệ nó.

Bộ giáp này cũng không phải là pháp bảo gì cao siêu, cũng chỉ là nhất giai pháp bảo mà thôi, chủ yếu là nó dùng để phân biệt địch ta trong chiến sự.

Sơn Vân Đế Quốc chưa giàu đến mức trang bị nhị giai hộ giáp cho Tụ Linh Cảnh binh lính.

Hắn chậm rãi tháo bỏ chiếc áo choàng tối màu của mình, rồi khoác lên bộ giáp nặng nề.

Từng tiếng “keng keng” vang lên khi các mảnh giáp ăn khớp vào nhau.

Mộc Chiến có chút không quen với sự cồng kềnh của nó, nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh, thần thái lập tức hòa vào không gian chiến trường. Bộ giáp mang lại vẻ ngoài quyền uy, che giấu thân phận thật của hắn.

Bằng một vài động tác khéo léo, hắn đội mũ giáp, kéo tấm chắn che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt sắc bén. Trong thoáng chốc, hắn chẳng khác gì một binh sĩ Sơn Vân đang chuẩn bị chiến đấu.

Xong xuôi, hắn tiến đến khu vực mà hắn muốn thực hiện kế hoạch.

Hiện tại Mộc Chiến đang đứng giữa bãi đất trống. Hắn hít một hơi sâu, đôi mắt sắc lạnh quét qua địa hình xung quanh.

“Chính là nơi này…” Mộc Chiến khẽ nhếch môi, ánh mắt lóe lên một tia sáng.

Hắn bắt đầu vận chuyển linh lực từ bốn trăm hai mươi chiếc lá, vận dụng thêm Mộc Chi Ý Cảnh Nhất Tầng.

“Vạn Mộc Triều Bái!”

Từ sâu trong lòng đất, hàng ngàn rễ cây cựa mình, những thân gỗ già cỗi bỗng dưng rung chuyển theo từng nhịp thở của hắn. Các nhánh cây khẽ đong đưa, tạo ra một cảm giác như có một sinh linh vĩ đại đang sống dậy giữa rừng sâu.

Hắn khéo léo dẫn dắt từng tia linh lực, khiến chúng trườn theo mặt đất, tiến về phía đông thành lũy, xa hẳn hướng mà hắn định đột nhập.

“Mộc Tàn Hoả!”

Khi đã dẫn dắt đủ linh khí, Mộc Chiến niệm pháp quyết, vận dụng Mộc Tàn Hoả, hàng trăm cành cây từ rừng sâu bỗng dưng bùng nổ.

Cành lá biến thành vô số mũi giáo gỗ sắc bén lao về phía tường thành đông, va đập mạnh vào phòng tuyến.

“Ầm!”

Tiếng nổ vang lên như sấm sét giữa trời quang, một mảnh tường thành bị đâm thủng.

Tu sĩ tuần tra trên thành hốt hoảng quay đầu lại, báo động khắp nơi. Đội hình canh gác nhanh chóng di chuyển về phía động tĩnh, bỏ lại những khu vực khác trống vắng.

Từ trên cao, một tên thủ lĩnh hét lớn:

“Có kẻ địch! Mau tập trung về phía đông!”

Ngay lập tức, những tiếng bước chân dồn dập vang lên, hàng trăm tu sĩ đổ dồn về hướng phát nổ, không chút nghi ngờ về hướng khác.

Cảnh giác của chúng bị phân tán hoàn toàn, như bị mê hoặc bởi trận hỗn loạn giả tạo mà Mộc Chiến dựng nên.

Thời cơ đã đến. Mộc Chiến không chần chừ thêm một khắc, hắn lập tức thi triển Vô Ảnh Huyễn Bộ, thân ảnh như một cơn gió lướt qua những tán cây rậm rạp, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

Thân pháp của hắn nhanh như chớp giật, mỗi bước chân đều chính xác và không để lại dấu vết, tựa hồ như bóng ma giữa đêm.

Phía tây nam thành lũy, nơi ánh đuốc không đủ sáng tỏ, Mộc Chiến nép mình sau những bức tường phủ đầy rêu phong.

Chỉ còn vài tên lính canh gác lác đác, ánh mắt lơ đãng vì đã dồn lực phòng thủ về hướng đông. Nhân lúc chúng lơ là, hắn lặng lẽ di chuyển đến một cánh cổng phụ ít ai để ý.

Đùa, hắn dù sao cũng Hoá Đan Cảnh trung kì, với Vô Ảnh Huyễn Bộ, mấy tên Dung Huyết, Tụ Linh này làm sao phát hiện ra hắn được cơ chứ.

Cánh cổng này dẫn vào nội thành, tuy không phải lối chính, nhưng đủ để một người như hắn lẻn vào mà không bị phát hiện.

Mộc Chiến lén vươn tay, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, không một tiếng động vang lên, như thể gió thổi qua. Hắn cẩn trọng bước vào, đôi mắt cảnh giác quét qua từng góc tối.

Từ xa, tiếng hô hào ở phía đông vẫn ồn ào, những tu sĩ vẫn đang mải mê xử lý trận hỗn loạn giả mà hắn tạo ra. Mộc Chiến thầm cười nhạt, biết rằng kế hoạch của mình đã thành công mỹ mãn.

Giờ đây, khi đã cải trang thành một binh lính của Sơn Vân Đế Quốc, Mộc Chiến càng tự tin hơn. Hắn bước đi nhẹ nhàng, lẩn vào dòng binh lính đang tuần tra, không một ai nhận ra người lạ mặt giữa hàng ngũ.

Chiếc giáp sắt giờ đây chính là lớp ngụy trang hoàn hảo, giúp hắn tiến sâu vào thành lũy mà không bị nghi ngờ.

Mộc Chiến cẩn thận điều động đúng tám chiếc lá, toả ra Tụ Linh Cảnh Bát Trọng khí tức.

Hắn đã suy tính kĩ càng mới làm như vậy. Theo hắn thấy Dung Huyết Cảnh tu sĩ ắt hẳn sẽ dẫn dắt một tiểu đội nào đó, vậy những Tụ Linh Cảnh sẽ là đi theo.

Tụ Linh đỉnh phong sẽ làm đội trưởng gì đấy, khá là phiền phức cho Mộc Chiến, do đó hắn chỉ duy trì tám chiếc lá, thực lực đủ mạnh mà không bị bắt làm việc dễ bị chú ý.

Chợt, Mộc Chiến như cảm nhận được cái gì, hắn liền nhìn về một phía trên không trung, liền nở một nụ cười ấm áp, sau đó tiếp tục nhiệm vụ của mình..