Thần Thụ Chí Tôn

Chương 162: Đại Bản Doanh



Đoàn quân tuần tra lặng lẽ di chuyển qua những hành lang chật hẹp và u tối, ánh đuốc lập lòe phản chiếu trên các bức tường, tạo thành những bóng hình lờ mờ ma quái.

Mộc Chiến cúi đầu, giữ khoảng cách vừa phải với đám lính xung quanh, đôi mắt sắc lạnh quét khắp mọi nơi.

Hắn cố gắng không để bất kỳ hành động nào của mình gây sự chú ý, nhưng cũng không hề lơ là. Mỗi bước đi của hắn đều cẩn trọng, phối hợp nhịp nhàng với đội hình của binh lính, như thể hắn đã là một phần của đoàn từ lâu.

Trong khi đoàn quân tuần tra đi qua những hành lang tối tăm của thành lũy, Mộc Chiến thừa dịp thảo luận với một nhóm binh lính về vụ nổ lớn vừa xảy ra ở cổng thành. Hắn nắm lấy cơ hội này, lắng nghe và khéo léo đặt câu hỏi nhằm thu thập thông tin.

“Mới vừa rồi có tiếng nổ lớn, không biết có chuyện gì xảy ra không?” Mộc Chiến hỏi, cố gắng tạo ra vẻ tò mò của một binh lính bình thường.

Một tên lính trẻ tuổi, gương mặt vẫn còn mang vẻ hoảng hốt, đáp lời: “Nghe nói có kẻ đột nhập từ ngoài vào. Hắn đã kích hoạt một loại cơ quan bí mật, làm nổ tung một phần tường thành! Chúng ta đã bị phân tâm vì tiếng nổ ấy.”

“Chắc hẳn hắn rất mạnh, nếu không làm sao có thể phá được phòng thủ của chúng ta?” Một lính khác chen vào, giọng điệu có chút kiêu ngạo.

“Đúng vậy! Nhưng cũng may là chúng ta đã nhanh chóng kiểm soát được tình hình. Chỉ có vài tên lính bị thương nhẹ.” Lính trẻ tuổi tiếp tục, vẻ mặt vẫn chưa hết lo lắng.

“Chắc chắn là một tên ngu ngốc nào đấy mà thôi,” một viên đội trưởng đứng bên cạnh hùng hồn nhận xét, không chút nghi ngờ. “Mà kệ hắn, chúng ta chỉ cần đảm bảo an toàn cho thành trì là được.”

Mộc Chiến lắng nghe từng lời, trong lòng thầm mỉm cười. Những thông tin này đều rất có lợi cho hắn. Vụ nổ do hắn gây ra đã tạo nên sự hoang mang lớn trong hàng ngũ của Sơn Vân Đế Quốc, giúp hắn có cơ hội tốt để tiến sâu vào bên trong thành mà không bị phát hiện.

Hắn thậm chí có thể thấy trước những hành động tiếp theo của quân đội, bởi sự chú ý của họ đã bị dồn hết vào vụ nổ.

“Đừng chủ quan! Có thể kẻ đột nhập sẽ còn tiếp tục tấn công!” Một trong số họ bỗng nhiên nhắc nhở, ánh mắt lướt qua toàn trường.

Nghe vậy, Mộc Chiến liền tăng cường sự chú ý của mình, thể hiện vẻ mặt lo lắng, như thể sẵn sàng hành động nếu có điều gì xảy ra. Hắn biết rằng cần phải giữ cho tình hình này tiếp diễn, bởi mọi thứ vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

….

Sau một khoảng thời gian dài tuần tra, cảm giác căng thẳng dần lắng xuống khi ca trực cuối cùng cũng sắp kết thúc.

Mộc Chiến thầm tính toán, khéo léo giữ khoảng cách với các binh lính khác, để không bị chú ý. Hắn biết rằng, lúc này, cần phải giữ vững vẻ ngoài bình thản, như một người lính bình thường, trong khi trong lòng đã chuẩn bị cho những bước đi tiếp theo.

Khi tiếng chuông vang lên, báo hiệu ca trực đã kết thúc, các binh lính lần lượt quay về trận doanh để nghỉ ngơi. Mộc Chiến cùng với đoàn quân tiếp tục đi, hòa mình vào dòng người đang di chuyển về phía những lều trại lớn dựng lên bên ngoài thành lũy.

Khi đến nơi, không khí nơi đây bỗng trở nên ồn ào, náo nhiệt với những cuộc trò chuyện và tiếng cười của binh lính vừa hoàn thành nhiệm vụ.

Mặc dù bên ngoài chiến trường có sự căng thẳng, nhưng trong trận doanh, mọi người vẫn cố gắng tìm những khoảnh khắc vui vẻ để giải tỏa căng thẳng.

Mộc Chiến bước vào một lều trại, nơi có không ít binh lính đã nằm xuống, giấc ngủ dường như đến với họ ngay lập tức sau những giờ dài hành quân.

Hắn tìm một góc khuất, tựa lưng vào tường, lắng nghe những tiếng xì xào bên ngoài, suy nghĩ về kế hoạch sắp tới.

Giữa lúc tĩnh lặng, một tên lính trẻ tuổi vào lều, cầm theo một bình rượu lớn. Hắn ta quét ánh mắt qua lều, khi thấy Mộc Chiến thì tươi cười, vỗ vai:

“Này, lão huynh! Cùng uống một chén nào! Hôm nay ta đã chiến đấu không tồi chút nào. Một chén này để chúc mừng cho thành tích!”

Mộc Chiến miễn cưỡng mỉm cười, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ về những gì mình sẽ làm tiếp theo.

Hắn không thể để bản thân bị cuốn vào những thú vui tạm thời này. Hắn biết rằng cơ hội để thâm nhập sâu hơn vào thành lũy, và hắn không thể lơ là.

“Rượu ngon đấy, nhưng ta vẫn cần nghỉ ngơi một chút,” Mộc Chiến trả lời, cố gắng giữ giọng bình thản.

Tên lính trẻ tuổi nhún vai, một chút thất vọng nhưng cũng không để ý nhiều, rồi đi ra ngoài cùng nhóm bạn của mình, để lại Mộc Chiến với những suy tư trong lòng.

Bên ngoài lều, đêm đã buông xuống, ánh trăng tỏa sáng trên bầu trời đen tối, khiến cho mọi thứ trở nên tĩnh mịch và huyền bí.

Mộc Chiến chớp mắt, hít một hơi thật sâu, cảm nhận được linh khí trong không khí, rồi dồn tâm trí vào việc quan sát những chuyển động của quân lính trong trận doanh.

Một lúc sau, khi mọi thứ đã lắng xuống, hắn quyết định cần phải tranh thủ thời gian, không thể để cơ hội trôi qua.

Mộc Chiến đứng dậy, sửa lại bộ giáp một lần nữa, rồi khéo léo rời khỏi lều trại, đi về phía những khu vực mà hắn đã định sẵn trong kế hoạch.

Hít sâu một hơi, Mộc Chiến lại hòa mình vào bóng đêm, tiến về phía đại bản doanh, nơi mà mấy tên Linh Anh Cảnh cường giả đang tụ họp.

Đây là nơi quan trọng nhất trong thành lũy, nơi những quyết định chiến lược được đưa ra, và cũng là nơi mà những bí mật lớn có thể được che giấu.

Hắn biết rằng nếu có thể nắm bắt được thông tin từ những vị cao thủ này, khả năng thăm dò tin tức tăng lên một phần.

Mộc Chiến mục đích đến với U Minh Đảo, rõ ràng là muốn đánh cướp bản pháp quyết đó. Nhưng không nghĩ đến trận thế giữa hai Đế Quốc lại to lớn như vậy.

Hắn muốn xâm nhập vào trong Sơn Vân Thành, xem hồ lô của mấy lão già này giấu thuốc gì.

Khi hắn gần tới đại bản doanh, ánh đèn chiếu sáng từ bên trong xuyên qua những khe hở, làm nổi bật bóng hình của những tu sĩ đang đứng gác.

Mộc Chiến khéo léo sử dụng những kỹ năng ẩn thân của mình, di chuyển nhẹ nhàng như bóng ma, tránh né ánh mắt của các lính gác.

Trước khi tiến vào, hắn lắng nghe những tiếng nói từ bên trong. Giọng nói của một lão nhân vang lên, âm thanh trầm bổng:

“Tra ra là động tĩnh gì chưa?! Là bên Hoả Vân Đế Quốc giở trò sao?!”

Mộc Chiến hắn nhận ra giọng nói này, là của quốc sư Liễu Vân Tiêu.

“Ta đã đích thân ra điều tra, nhưng chỉ thấy một lượng lớn mộc thuộc tính linh lực bỗng nhiên phát nổ mà thôi, ngoài ra không có gì xảy ra nữa!!” Tư Không Hải âm lãnh một tiếng, ngay khi vừa xảy ra tiếng nổ, hắn lập tức chạy đến điều tra.

Mộc Chiến thầm hô may mắn một chút, không nghĩ đến làm cú nổ sương sương mà kéo ra một tên Linh Anh Cảnh, may mắn hắn có Vô Ảnh Huyễn Bộ và tốc độ cực hạn của hắn không thua kém gì Linh Anh Cảnh cường giả, nên mới thoát khỏi mí mắt của tên Tư Không Hải này.

Liễu Vân Tiêu nghe vậy, trầm ngâm một chút:

“Mộc thuộc tính? Như vậy có chút kì lạ đấy..!”

Tư Không Hải cũng gật đầu: “Rất lạ là đằng khác, Hoả Vân Đế Quốc là nơi rất khó ở cho một tu sĩ tu luyện mộc hệ, nếu đây là kế dương đông kích tây của Hoả Vân Đế Quốc thì sao sau quả tấn công vừa rồi không phát hiện gì khác..??”

Liễu Vân Tiêu nghe vậy ánh mắt lấp loé:

“Vậy đại tướng quân có ý gì không..?”

Tư Không Hải trầm ngâm một hồi, sau đó suy đoán:

“Ta cũng không rõ, quốc sư! Nhưng ta đoán có lẽ là bên Hoả Vân Đế Quốc muốn đánh lạc hướng chúng ta..!”

Hắn cũng không nghĩ trường hợp Mộc Chiến lẻn vào trong Sơn Vân Thành. Đầu tiên là do hắn là một Linh Anh Cảnh tu sĩ, nếu bảo có người qua mặt hắn để vào được trong thành trì thì khác nào tự lấy tay tát vào mặt mình.

Thứ hai, như hắn đã nói, Mộc hệ tu sĩ rất khó ở tại Hoả Vân Đế Quốc, nên khả năng xuất hiện loại tu sĩ này tại Hoả Vân Đế Quốc là rất thấp. Nhưng cũng chính vì lí do này, khi mà tưởng chừng như Mộc hệ tu sĩ sẽ không tồn tại ở Hoả Vân Đế Quốc, lại tung ra một đòn bất ngờ thì không thể nào đỡ được.

Vậy nếu như là ẩn giấu tu sĩ Mộc hệ để đánh bất ngờ, thì làm sao giờ lại hiển lộ.

Tư Không Hải nghĩ thật ra mục đích chính của Hoả Vân Đế Quốc chính là muốn bọn hắn tập trung tìm kiếm tu sĩ Mộc hệ, gây xao nhãng một chút tinh thần khi chiến tranh với Hoả Vân Đế Quốc..

Đấy là lí do Tư Không Hải hắn nghĩ, đây chính là đòn nghi binh của Hoả Vân Đế Quốc.

Nên nhớ, trong lúc chiến sự đang căng thẳng thế này, tình thần bị dao động một chút rất dễ lộ ra sơ hở, từ đó dễ bị địch nhân tập kích.

Chiêu này của Hoả Vân Đế Quốc, rất độc a..

Đúng là đại tướng quân Sơn Vân Đế Quốc, có trí tưởng tượng rất phong phú. Mộc Chiến hắn mà biết được chắc cũng phì cười một phen.

Tư Không Hải, ngươi đi viết tiểu thuyết được rồi đấy!

Nhưng mà cũng không thể phủ nhận, trí tuệ của Tư Không Hải rất khác thường, ít có người suy nghĩ sâu xa được như hắn.

Không sợ không âm mưu quỷ kế, chỉ sợ nghĩ không ra mà thôi.. Nếu như có thể suy diễn ra nhiều tình huống có thể xảy ra, từ đó càng chuẩn bị dự phòng mọi việc ổn thoả hơn, giúp cho Tư Không Hải hắn có thể dễ dàng kiểm soát mọi biến cố có thể xảy ra.

Liễu Vân Tiêu nghe vậy, gật đầu, coi như hiểu ý kiến của Tư Không Hải. Hắn cũng được xem là một dạng lão quái vật lâu năm ở Thiên Võ Đại Lục, nếu Tư Không Hải đã gợi ra như vậy mà hắn còn nghĩ không ra, thì hơi uổng số năm sống của hắn.

“Được, nếu như vậy, chúng ta chỉ cần chú ý một chút, vẫn nên tập trung bên hướng Hoả Vân Đế Quốc thôi!”

Tư Không Hải gật gật đầu:

“Quốc sư có tin tức gì mới không?!”

Liễu Vân Tiêu nghe vậy, sắc mặt trầm xuống một ít, sau đó lên tiếng với âm thanh vô tận sát khí:

“Sắp chiến! Đại Hoàng Tử cấp báo, bên Hoả Vân Đế Quốc đã tập trung rất nhiều nhân lực, thậm chí kéo cả mấy tên ở Lăng Vân Học Viện về!”

Tư Không Hải ngạc nhiên một chút:

“Lăng Vân Học Viện? Không phải Đại Hoàng Tử Hoả Lực và Nhị Công Chúa Hoả Vũ của Hoả Vân Đế Quốc đã chết trong Huyền Cổ Chiến Trường sao?”

Tư Không Hải hỏi như vậy, vì hắn biết Đại Hoàng Tử Hoả Lực và Nhị Công Chúa Hoả Vũ của Hoả Vân Đế Quốc là những đệ tử có danh tiếng của Lăng Vân Học Viện, ngoài bọn họ ra cũng có một số người khác, nhưng không đáng để nói..

“Đúng, dù chất lượng không đáng là gì, đa số chỉ là Dung Huyết Cảnh, tầm khoảng hai trăm người.”

“Nhưng cơ bản, bọn hắn đều là Dung Huyết Cảnh đỉnh phong!!”

Liễu Vân Tiêu ngưng giọng nói.

Tư Không Hải bất ngờ: “Dung Huyết đỉnh phong hai trăm người? Hoả Vân Đế Quốc kiếm đâu ra lực lượng lớn như vậy!”

Dung Huyết Cảnh thật ra đối với Liễu Vân Tiêu hay Tư Không Hải bọn hắn đều không có ý nghĩa gì, chỉ một chưởng là đủ giết ngàn, vạn tu sĩ cấp bậc này.

Nhưng… nếu tính trong quân lực thì mang ý nghĩa khác hẳn.

Tư Không Hải là đại tướng quân, dĩ nhiên sẽ đối đầu với đại tướng quân bên Hoả Vân Đế Quốc.

Thiên Diệu Hoả, đại tướng quân bên Hoả Vân Đế Quốc.

Thiên Diệu Hỏa đã đạt tới cảnh giới Linh Anh Cảnh trung kì cường giả. Hắn tinh thông Hỏa Diễm Ý Cảnh Tam Tầng, có khả năng khống chế hỏa diễm với sức mạnh tuyệt đối.

Mỗi lần hắn ra tay, cả bầu trời xung quanh biến thành một biển lửa. Chiêu thức tuyệt kỹ của hắn – Thiên Hỏa Phệ Thiên, Huyền cấp cực phẩm võ kỹ.

Với Thiên Hoả Phệ Thiên, Thiên Diệu Hoả có thể triệu hồi một biển lửa bao phủ cả một chiến trường, thôn phệ tất cả sinh cơ và biến mọi thứ thành tro bụi.

Nhưng danh tiếng của Hỏa Vân Đại Tướng không chỉ đến từ võ công hiển hách mà còn từ những chiến tích huy hoàng trên chiến trường.

Hắn đã từng chỉ huy Hỏa Vân Kỵ, đội quân tinh nhuệ nhất Hỏa Vân Đế Quốc, phá hủy không ít thành trì và đánh tan nhiều đạo quân hùng mạnh của các quốc gia láng giềng.

Chiến dịch nổi bật nhất là trận Hỏa Vân Đại Chiến, nơi hắn dẫn đầu hàng vạn quân lính, đối đầu với tiền nhiệm đại tướng quân Sơn Vân Đế Quốc.

Trong trận chiến đó, hắn đã sử dụng chiến thuật xuất thần, kết hợp với sức mạnh của Hỏa Long Thiên Kích, một pháp bảo tứ giai thượng phẩm, hủy diệt hoàn toàn liên quân địch chỉ trong vòng ba ngày ba đêm, lập nên chiến công bất diệt.

Từ đó, tên tuổi của Thiên Diệu Hỏa trở thành huyền thoại, một biểu tượng không thể lay chuyển của Hỏa Vân Đế Quốc. Hắn không chỉ là một tướng quân mạnh mẽ, mà còn là niềm kiêu hãnh của toàn đế quốc, một ngọn lửa bất diệt giữa thiên địa.

Do vậy, Tư Không Hải mặc dù kiêu ngạo, nhưng hắn biết thực lực mình không thể đánh bại Thiên Diệu Hoả, cùng lắm cầm cự mà thôi.

Chờ quốc sư cứu viện sao?

Không, bên Hoả Vân Đế Quốc cũng có quốc sư, thực lực tương đương với Liễu Vân Tiêu, cho nên chờ được cứu viện quả là chuyện viễn vông.

Vậy tại sao Tư Không Hải vẫn dám ra tiền tuyến đánh với Thiên Diệu Hoả khi biết đánh không lại?

Tất nhiên là dụng binh. Một tướng quân mạnh mẽ không chỉ là ở tu vi, mà còn ở cách dùng binh sĩ có chiến lược đúng đắn để giành chiến thắng.

Thật ra, đây là do hai bên Đế Quốc thực lực không xê xích gì lắm, nên mới cần chiến thuật dụng binh các thứ.

Chứ nếu đứng trước Nguyên Thần Cảnh mà đòi dụng binh? Chuyện cười gì vậy chứ..

Do vậy, hai trăm Dung Huyết Cảnh đỉnh phong, ảnh hưởng đến rất lớn khả năng dụng binh của hai đại tướng quân, rất dễ ảnh hưởng đến kết cục trận chiến.