“Ta nói, các ngươi có rõ hay chưa??!!” Tư Không Hải sau khi nói qua quân luật, gầm lớn một tiếng.
Toàn bộ binh lính, đệ tử trẻ tuổi Dung Huyết Cảnh và các Hoá Đan Cảnh tu sĩ đồng thanh hô to:
“Đã rõoooooo!!!!!!”
Tư Không Hải gật đầu, hài lòng một tiếng: “Rất tốt, bây giờ bổn tướng quân sẽ phân đội cho các ngươi!”
Tiếng kèn lệnh vang lên rền rĩ, làm cho bầu không khí càng thêm phần khẩn trương. Binh sĩ lần lượt xếp hàng, theo đúng quy định và nhiệm vụ mà họ được giao.
Một tiểu đội gồm mười binh sĩ Tụ Linh Cảnh đang tập hợp lại dưới sự chỉ huy của Dung Huyết Cảnh tiểu đội trưởng theo lệnh của Tư Không Hải.
Nhóm này được phân vào hàng ngũ tiền tuyến, nhiệm vụ của họ là thăm dò và phòng thủ, vừa đối phó với những kẻ thù đột kích từ xa, vừa giữ vững phòng tuyến ban đầu cho các đội quân chủ lực phía sau.
Tiểu đội trưởng bước lên, ánh mắt sắc bén quét qua từng người trong đội. Đó là một Dung Huyết Cảnh đỉnh phong, thân hình cao lớn, gương mặt góc cạnh đầy uy nghi. Thanh trường kiếm giắt bên hông phát ra một luồng linh khí lạnh lẽo, thể hiện sức mạnh của một chiến tướng đã dạn dày kinh nghiệm. Hắn đứng thẳng người, giọng nói vang rền nhưng đầy quyền uy:
“Tiểu đội! Từ giờ, các ngươi sẽ nằm dưới sự chỉ huy của ta! Trong trận chiến, dù sống hay chết, các ngươi chỉ có một nhiệm vụ: hoàn thành mệnh lệnh. Chúng ta không có đường lùi, chỉ có tiến lên! Tất cả phải luôn sẵn sàng, linh khí trong người các ngươi là sức mạnh duy nhất giúp chúng ta sống sót. Hiểu chưa?”
Mười binh sĩ Tụ Linh Cảnh lập tức gật đầu, biểu hiện nghiêm túc và tập trung. Những chiến sĩ này, tuy chỉ là cấp thấp trong hệ thống quân đội, nhưng mỗi người đều có tiềm lực không nhỏ, ánh mắt sáng rực lên sự quyết tâm. Đôi tay họ nắm chặt trường thương và kiếm, tinh thần sẵn sàng cho bất kỳ cuộc đối đầu nào.
Mộc Chiến âm thầm đánh giá, tên Dung Huyết Cảnh này không hổ là người trong quân ngũ nhiều năm, có khí phách của một quân nhân, khí tức sát phạt tràn ngập tứ phía.
Chỉ mấy lời nói của hắn, những cũng đã khiến cho những người còn lại cũng dâng lên một cỗ khí thế kiên cường bất khuất. Đây chính là quân nhuệ.
Sau đó các đội quân được chia thành từng nhóm nhỏ, mỗi người đều mang theo một khí thế mạnh mẽ, tràn đầy chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.
Khi đến lượt hắn được phân phó, Mộc Chiến bước lên một cách bình thản, nhưng vừa khi bước lên, hắn đột nhiên khẽ khựng lại.
Tiểu đội trưởng của hắn không ai khác chính là Từ Lâm Nguyệt, một cái tên quen thuộc mà hắn chưa bao giờ ngờ tới sẽ gặp lại nơi này.
“Sao lại là nàng ta?!”
Mộc Chiến thoáng kinh ngạc, không ngờ trong biết bao nhiêu người, hắn lại được phân phó vào tiểu đội nàng làm tiểu đội trưởng.
Từ Lâm Nguyệt xuất hiện, không phải dáng vẻ của một tiểu thư đài các, mà thay vào đó là dáng vẻ uy nghiêm trong bộ giáp bạc lấp lánh, thanh trường kiếm trên lưng toát ra hàn khí lạnh lẽo.
Đôi mắt sáng tựa như sao trời, nhưng lạnh lùng như băng tuyết, nhìn qua đám đông binh sĩ không chút biểu cảm. Khi nàng bước đến đội ngũ của Mộc Chiến, ánh mắt chỉ thoáng dừng lại ở hắn trong tích tắc, nhưng cũng đủ để Mộc Chiến cảm nhận được một cỗ khí thế bất phàm.
Giọng nói trầm ổn, đầy quyền uy của nàng vang lên:
“Tiểu đội! Ta là Từ Lâm Nguyệt, từ hôm nay các ngươi sẽ dưới sự chỉ huy của ta. Chiến trường không có chỗ cho kẻ yếu đuối hay chần chừ. Kẻ nào không đủ quyết tâm, tốt nhất là rút lui ngay từ bây giờ.”
Sự nghiêm nghị trong lời nói của nàng khiến cả tiểu đội không dám khinh nhờn, từng người đều đứng thẳng lưng, gương mặt đầy nghiêm túc.
Kì quặc? Cô nàng này từ đâu thay đổi khí chất rõ rệt như vậy chứ?
Khí thế nhìn không thua kém gì các đấng mày râu quanh năm chém giết trên chiến trường cả.
Hơn nữa khí tức của nàng đã là Dung Huyết Cảnh đỉnh phong, tiến độ này có vẻ nhanh lắm đấy.
Phải biết từ khi Huyền Cổ Chiến Trường kết thúc mới vài tháng mà thôi, nàng ta làm sao tu luyện nhanh như vậy chứ?
Có thắc mắc, nhưng Mộc Chiến cũng không tỏ ra vấn đề gì, không biểu lộ gì trong ánh mắt.
Nhưng… Từ Lâm Nguyệt có vẻ là khắc tinh của Mộc Chiến. Khi ánh mắt của nàng đảo trên từng người, cho đến khi chạm phải ánh mắt Mộc Chiến, nàng thoáng chốc cảm thấy như có một tia dao động trong lòng.
Giữa dòng binh sĩ, có lẽ Mộc Chiến trông không có gì nổi bật với bộ giáp quân phục và tư thế lặng lẽ, nhưng đôi mắt của hắn lại khiến nàng không thể rời đi.
Ánh mắt ấy, trầm tĩnh như rừng sâu, lại mang theo chút gì đó mơ hồ, lạnh lẽo và đầy bí ẩn, làm cho nàng bỗng dưng cảm thấy quen thuộc đến lạ thường.
Nàng đã gặp ánh mắt này ở đâu?
Từ Lâm Nguyệt chợt cau mày, trong đầu hiện lên từng mảng ký ức lướt qua.
Nàng không thể nhớ rõ, nhưng sâu thẳm trong tâm trí, dường như có một kỷ niệm mờ nhạt nào đó đã chôn giấu từ lâu, và ánh mắt này như chạm vào nó, khiến nàng bất giác hoài nghi.
“Ánh mắt này…” Nàng thầm nghĩ, “tựa hồ như đã từng gặp qua, nhưng không thể nhớ rõ là ở đâu.”
Dù Mộc Chiến chỉ đứng lặng lẽ, không bộc lộ bất kỳ dấu hiệu gì khác thường, nhưng ánh mắt đó lại làm nàng không thể dễ dàng bỏ qua.
Binh lính khi nhìn lấy nàng, có run sợ, có thán phục, có kinh diễm nhưng ánh mắt của Mộc Chiến nhìn nàng lại không có bất cứ cảm xúc nào.
Từ Lâm Nguyệt ngước nhìn hắn thêm một lần nữa, không thể hiện gì nhiều trên khuôn mặt, nhưng trong lòng nàng đã khắc ghi lại hình ảnh của người binh sĩ trước mặt.
Dù nàng không rõ lý do vì sao mình lại bị cuốn hút bởi ánh mắt này, nhưng nàng biết một điều chắc chắn: kẻ này không đơn giản chỉ là một binh sĩ bình thường.
“Tên ngươi là gì?” Từ Lâm Nguyệt cất tiếng, đôi mắt sắc bén dõi theo Mộc Chiến, như muốn thăm dò chút thông tin từ hắn.
Mộc Chiến thầm mắng trong lòng một tiếng, khoảng khắc mắt hắn chạm vào mắt nàng đã cảm thấy không ổn rồi, nữ nhân này quả nhiên có trực giác đáng sợ.
Nhưng hắn vẫn giữ vẻ bình thản, khẽ cúi đầu đáp:
“Tại hạ là Lâm Thiên.”
Khi cái tên ấy thoáng vang lên, Từ Lâm Nguyệt chẳng cảm thấy một tí quen thuộc gì vì cái tên này lạ vô cùng.
Nàng nghi hoặc một chút nhưng nàng nhanh chóng giấu đi cảm xúc ấy, chỉ khẽ gật đầu rồi quay đi, tiếp tục dặn dò các binh sĩ khác.
….
Sau khi đội ngũ đã được phân chia rõ ràng, không khí trong quân doanh trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Lúc này, Từ Lâm Nguyệt, với tư cách là tiểu đội trưởng, bắt đầu ra lệnh.
Giữa bầu trời u ám, nàng đứng trước đội hình, khí thế uy nghiêm như một bậc tướng quân. Tiếng nói của nàng vang lên mạnh mẽ:
“Tiểu đội, nghe lệnh!”
Tất cả binh sĩ, bao gồm cả Mộc Chiến, đồng loạt chỉnh đốn tư thế, đôi mắt sắc lạnh hướng về phía tiểu đội trưởng, sẵn sàng tiếp nhận mệnh lệnh đầu tiên. Ánh mắt của Từ Lâm Nguyệt quét qua từng người, cuối cùng dừng lại ở Mộc Chiến trong thoáng chốc, nhưng không để lộ bất kỳ biểu hiện nào khác thường.
“Chúng ta được giao nhiệm vụ thám sát khu vực Lạc Sơn Cốc, nơi gần đây có dấu hiệu xuất hiện yêu thú bất thường. Các ngươi phải hết sức cảnh giác, bởi vùng này có nhiều nguy hiểm tiềm tàng. Nhiệm vụ của chúng ta là dò xét tình hình và báo cáo về, không được phép mạo hiểm nếu không cần thiết. Rõ chưa?”
Mộc Chiến cùng những binh sĩ khác đồng thanh đáp lại: “Rõ!”
Từ Lâm Nguyệt tiếp tục phân công:
“Ta sẽ dẫn đội chính đi thăm dò dọc theo rìa cốc, đội phó sẽ chỉ huy nhóm binh sĩ phía sau, phòng bị bất kỳ biến cố nào. Nếu có tín hiệu, lập tức di chuyển đến vị trí của ta.”
Nàng dứt lời, không chần chừ thêm, lập tức xoay người dẫn đầu tiểu đội tiến về phía trước.
Mộc Chiến đi ở giữa đội hình, ánh mắt trầm tĩnh, theo sát từng cử động của nàng. Hắn hiểu rõ, dù thụ quân lệnh lần này chỉ là một nhiệm vụ thám sát, nhưng nơi như Lạc Sơn Cốc luôn tiềm ẩn những hiểm nguy không thể lường trước.
Chuyến đi này, tuy rằng nhiệm vụ không quá phức tạp, nhưng Mộc Chiến cảm giác được, có lẽ có chuyện gì đó sẽ xảy ra…