Đoàn quân bắt đầu hành trình tiến về Lạc Sơn Cốc, là một địa danh trọng yếu trong chiến sự giữa hai Đế Quốc.
Lạc Sơn Cốc từ lâu đã nổi danh là một vùng đất hiểm trở ở U Minh Đảo, được xem như cửa ngõ tự nhiên phân chia giữa Sơn Vân Thành và Hoả Vân Thành.
Với địa thế đặc biệt này, Lạc Sơn Cốc đóng vai trò chiến lược vô cùng quan trọng, không chỉ đối với việc phòng thủ thành luỹ mà còn là bàn đạp để tấn công thành luỹ khác.
Cốc nằm kẹp giữa hai dãy núi cao vút, như hai tường thành khổng lồ tự nhiên bảo vệ lối vào. Những vách đá dựng đứng không chỉ ngăn cản đường đi mà còn tạo nên một hành lang hẹp, khiến bất kỳ đội quân nào tiến vào đều phải đối mặt với sự gò bó và khó di chuyển.
Tụ Linh Cảnh không thể bay như Dung Huyết Cảnh được, nhưng cho dù là Dung Huyết Cảnh cũng rất khó di chuyển thuận lợi ở Lạc Sơn Cốc.
Địa hình này khiến Lạc Sơn Cốc trở thành một vị trí phòng thủ hoàn hảo, nơi một nhóm nhỏ quân lính cũng có thể cản trở hàng ngàn quân địch nhờ vào lợi thế địa hình.
Lạc Sơn Cốc còn nổi bật bởi hệ thống suối ngầm và các hang động bí mật, vốn đã từng là nơi trú ẩn cho các nhóm quân đội hoặc phiến quân trong những cuộc chiến trước đây.
Các tướng lĩnh tài ba của Sơn Vân Đế Quốc thường lợi dụng địa hình cốc để tổ chức các cuộc phục kích bất ngờ, lừa địch quân vào sâu trong cốc rồi dùng địa thế để tiêu diệt kẻ thù từng phần một.
Con đường đến Lạc Sơn Cốc không hề dễ dàng, càng tiến sâu vào, bầu không khí càng thêm trầm lặng và áp lực.
Đường đi đầy những khúc quanh hiểm trở, xuyên qua những dãy núi đá lởm chởm như lưỡi kiếm đâm lên từ lòng đất.
Từ Lâm Nguyệt dẫn đầu tiểu đội, nàng cẩn trọng từng bước tiến về phía trước.
Mộc Chiến đi giữa đội hình, ánh mắt thản nhiên nhưng luôn cảnh giác, quan sát mọi thứ xung quanh.
Dọc đường, đoàn quân phải băng qua một con suối lớn. Nước chảy xiết, dòng nước đục ngầu, như chứa đựng những âm hồn u uẩn từ sâu trong lòng đất.
Một vài binh sĩ tỏ ra e ngại, nhưng dưới sự lãnh đạo kiên định của Từ Lâm Nguyệt, cả đội vẫn giữ vững hàng ngũ, vượt qua chướng ngại một cách an toàn.
….
Sau một canh giờ, Lạc Sơn Cốc dần hiện ra trước mắt, là một khe núi khổng lồ nằm giữa hai dãy núi đá cao vút.
Vách đá dựng đứng, bao phủ bởi lớp dây leo và cây cối dày đặc, tựa như một cái miệng khổng lồ đang chực chờ nuốt chửng bất cứ kẻ nào bước vào.
Mộc Chiến đứng trước lối vào cốc, ánh mắt trầm lặng nhìn sâu vào không gian tăm tối phía bên trong.
Hắn cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo và quỷ dị tỏa ra từ nơi đó.
Từ Lâm Nguyệt nhìn mọi người trong tiểu đội, giọng nói nghiêm nghị vang lên:
“Chuẩn bị, từ đây trở đi mọi thứ sẽ không đơn giản. Mỗi người cần giữ vững đội hình, bất kỳ biến động nào cũng phải lập tức báo cáo. Không ai được phép hành động đơn lẻ!”
Cả đội ngũ cùng gật đầu đáp lại, không ai dám lơ là.
Họ biết rằng bước chân vào Lạc Sơn Cốc, mọi sự chủ quan đều có thể trả giá bằng mạng sống.
“Được rồi, vào thôi!”
Từ Lâm Nguyệt phất tay một cái, cả đội ngũ theo nàng đi vào Lạc Sơn Cốc.
Khi tiến sâu vào Lạc Sơn Cốc, tiểu đội của Từ Lâm Nguyệt dừng bước tại một khoảng trống rộng rãi.
Nhưng họ chưa kịp ổn định đội hình thì từng nhóm binh lính khác lần lượt xuất hiện.
Từng nhóm nhỏ từ các tiểu đội khác, được phân phó theo nhiều đường khác nhau, bắt đầu kéo đến tập trung tại khu vực trung tâm.
Trong số đó, một nhóm binh lính không hề xuất hiện theo lệnh chính thức, mà tự tiện tiến vào.
Từ ánh mắt và thái độ của những kẻ dẫn đầu, rõ ràng chúng không thuộc quyền điều động của quân đội chính quy.
Dẫn đầu đội ngũ này là một thanh niên khoác trên mình bộ hỏa giáp rực lửa, sắc diện tự cao tự đại, chính là Viêm Hạo, thiếu chủ Viêm gia ở Thương Lang Thành.
Viêm Hạo thấy Từ Lâm Nguyệt, ánh mắt loé lên, tiến đến với vẻ tự mãn, đầy cao ngạo. Hắn không để ý đến ai khác, tiến gần nàng với một nụ cười tự mãn.
“Từ Lâm Nguyệt, thật trùng hợp khi gặp lại nàng ở đây. Nhìn nàng ở nơi khỉ ho cò gáy này, ta không khỏi cảm thấy như lạc vào giấc mơ. Sao nàng lại ở nơi này? Có cần ta giúp đỡ gì không?” Hắn hỏi, giọng nói ngọt ngào nhưng chứa đựng ý đồ dâm tà.
Từ Lâm Nguyệt nhíu mày, cảm thấy không thoải mái với sự chú ý của hắn. Nàng ngẩng đầu, ánh mắt kiên định đáp lại:
“Viêm Hạo, sao ngươi lại đến đây? Đây là nhiệm vụ của đội của ngươi, không phải nơi để ngươi tự tiện xuất hiện.”
Viêm Hạo chỉ cười, không hề tỏ ra bận tâm trước lời nói của nàng. Hắn tiếp tục:
“Ta chỉ muốn đảm bảo an toàn cho nàng. Ở nơi này, có nhiều mối nguy hiểm mà nàng có thể không thấy hết.”
Mặc dù vậy, Từ Lâm Nguyệt không bị lung lay. Nàng nhận ra sự châm chọc trong lời nói của hắn, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh:
“Ta không cần sự bảo vệ từ ngươi. Hãy quay về nhiệm vụ của mình đi.”
Sự lạnh nhạt trong lời nói của nàng không làm Viêm Hạo chùn bước. Hắn vẫn kiên trì, ánh mắt đầy quyết tâm:
“Ta không hiểu tại sao nàng lại khước từ ta như vậy? Nàng luôn biết ta luôn ái mộ nàng mà, sao lại cứ lạnh nhạt với ta như vậy?”
“Ta đã nói là không cần,” nàng cắt ngang, ánh mắt kiên quyết. “Việc của ta là thực hiện nhiệm vụ, không phải dính líu vào những chuyện cá nhân như thế này.”
Từ Lâm Nguyệt đối với Viêm Hạo không có hảo cảm, thậm chí ác cảm rất nhiều.
Viêm Hạo mặc dù bề ngoài tỏ ra phong độ, nhưng Từ Lâm Nguyệt biết rõ về những tật xấu kinh tởm ẩn sâu bên trong con người hắn.
Viêm Hạo xem nữ nhân như công cụ, hắn có tư tưởng xem phụ nữ chỉ là những món đồ để thỏa mãn nhu cầu cá nhân.
Hơn nữa, hắn là một nhị thế tổ điển hình, sức mạnh chẳng có bao nhiêu nhưng dựa vào vị thế của lão cha hắn là Viêm Thiên Long - Viêm gia gia chủ để làm điều khi nam bá nữ, không biết bao nhiêu thiếu nữ đã phải tự vẫn vì chịu sự ô nhục của hắn.
Nhưng dù hắn có như thế, lão cha hắn vẫn rất bao che cho nhi tử của mình, thậm chí không tiếc xuất huyết cho Thương Khuyết - Thành Chủ Thành Thương Lang để bênh vực cho Viêm Hạo.
Bởi vậy, Từ Lâm Nguyệt chán ghét con người của Viêm Hạo, cũng không có hảo cảm gì với Viêm gia cả.
Nhưng nàng cũng không thường đối đầu với hắn, vì Viêm gia gia chủ Viêm Thiên Long mạnh hơn phụ thân nàng.
Phụ thân nàng, Từ Thanh Vân chỉ mới là Hoá Đan Cảnh trung kì, mà Viêm Thiên Long đã là Hoá Đan Cảnh hậu kì rồi.
Nhưng nàng càng nhấn nhường, tên Viêm Hạo này càng lớn tới, làm nàng không nhịn được.
Sự kiên định của Từ Lâm Nguyệt khiến Viêm Hạo cảm thấy khó chịu.
Hắn không quen với việc bị từ chối, nhưng sự kiêu ngạo của hắn khiến hắn không dễ dàng từ bỏ.
“Từ Lâm Nguyệt, đừng không biết tốt xấu, ngươi đừng tưởng ta truy cầu mà ngươi tự cao ở đây! Ngươi nói bổn thiếu đây thua kém gì ngươi mà tỏ vẻ thanh cao như vậy!”
Viêm Hạo tức giận, toả ra khí tức Dung Huyết Cảnh hậu kỳ của mình.
Khi Viêm Hạo vừa bộc phát khí tức, tất cả binh linh và tiểu đội trưởng của tiểu đội khác đều bộc phát khí tức mãnh liệt về phía Từ Lâm Nguyệt.
Từ Lâm Nguyệt giật mình, khí thế hung hãn từ phía Viêm Hạo và đồng bọn như một cơn sóng cuộn trào, tạo nên sự bất an trong lòng nàng.
Bằng trực giác nhạy bén của mình, nàng cảm giác có chuyện không ổn:
“Các ngươi.. các ngươi muốn làm gì..?!”
Viêm Hạo nhếch mép cười, nhưng nụ cười của hắn mang theo sự lạnh lẽo, như một con sói đang nhìn chằm chằm vào con mồi:
“Ngươi sẽ là của ta.. khà khà..!”
Từ Lâm Nguyệt cảm nhận được ánh nhìn sắc lạnh của các binh lính như một lưỡi dao sắc bén đang đâm vào mình.
Nàng biết rằng nếu không tìm cách hóa giải tình hình, mọi thứ có thể biến thành một cuộc chiến không đáng có.
Viêm Hạo tiến lại gần hơn, hơi thở của hắn phả vào mặt nàng:
“Chỉ cần ngươi chịu ngoan ngoãn, ta có thể cho ngươi một con đường sống dễ chịu hơn một chút. Còn nếu không…” Hắn không nói hết câu, nhưng ý tứ trong lời nói đã rõ ràng.
“Đồng bọn của ta, cũng rất thích đấy…!”
Vẻ dâm tà trong mắt Viêm Hạo càng lộ rõ khi nhìn vào thân thể mềm mại của Từ Lâm Nguyệt.
Hắn đã truy cầu nàng nhiều năm nhưng nàng luôn khước từ hắn.
Bây giờ sắp bắt được nàng phục vụ dưới người của hắn, ngươi nói hắn làm sao chịu nổi đây.
Từ Lâm Nguyệt dù sao là một thiếu nữ hai mươi tuổi, nàng đủ hiểu ý nghĩa câu nói của Viêm Hạo là gì.
“Ngươi.. không sợ phụ thân ta...sẽ trả thù Viêm gia sao?!!” Giọng nàng đanh thép, nhưng vẫn hiển lộ vẻ run rẩy một chút.
Hiển nhiên khí thế chiến sĩ lúc trước nàng tự tạo ra để trấn áp nỗi lo lắng trong người mà thôi.
Một thiếu nữ tiểu thư khuê các đột nhiên bị kêu gọi ra chiến trường để chém giết thì làm sao có thể bình tâm được.
Nàng không muốn đi, nhưng quân lệnh đã đưa về Thương Lang Thành, Dung Huyết Cảnh tu sĩ trong thành không nhiều lắm, nàng không đi thì sẽ không đủ quân số.
Hơn nữa, không hiểu sao Tư Không Hải đại tướng quân lại chỉ đích danh nàng phải đi.
Do vậy, thực tâm nàng vẫn là một thiếu nữ trói gà không chặt, tay yếu chân mềm mà thôi.
Đứng trước khí tức của hơn mười Dung Huyết Cảnh tu sĩ thế này, thêm cả Viêm Hạo Dung Huyết đỉnh phong làm cho nàng cảm thấy rất áp lực.
Viêm Hạo nghe thấy lời của nàng, cười khặc khặc:
“Từ Thanh Vân? Khặc khặc, không biết lão già ấy đang chết ở nơi nào nữa rồi..!”
Lời nói của Viêm Hạo như xuyên thủng tuyến phòng ngự cuối cùng trong tâm của Từ Lâm Nguyệt.
Nàng run rẩy, hai mắt ửng đỏ như sắp khóc:
“Ngươi..ngươi..nói gì? Phụ thân.. ta.. làm sao??”
Viêm Hạo còn muốn nói gì, nhưng hắn đột nhiên bộc phát khí tức mạnh mẽ:
“Không nói nhiều, ngoan ngoãn chịu trói đi Từ Lâm Nguyệt, khặc khặc..!”