Trong giây lát, bầu không khí trở nên căng thẳng đến mức không thể chịu nổi.
Viêm Hạo cùng với mười tên Dung Huyết Cảnh đứng sau hắn đồng loạt bộc phát khí tức mãnh liệt.
Ánh sáng từ linh khí bao quanh họ như những đợt sóng lửa, hừng hực bùng cháy, tạo nên một sức mạnh áp bách đè nén mọi không gian xung quanh.
“Từ Lâm Nguyệt, ngoan ngoãn nghe lời, bổn thiếu chủ sẽ có thưởng cho ngươi!” Viêm Hạo cười gằn.
Từ Lâm Nguyệt cảm thấy cơ thể mình như bị đóng băng, không còn khả năng di chuyển.
Vùn vụt..
Nàng nhìn thấy những võ kỹ rực trời, ánh sáng lóe lên từng hồi, hình thành những mũi nhọn lao về phía mình, như những lưỡi đao sắc bén muốn chém ngang cắt dọc.
Nàng cảm thấy áp lực đè nặng lên mình. Nàng biết rằng nếu không nhanh chóng phản công, tình hình sẽ ngày càng trở nên nguy hiểm.
Nắm chặt thanh kiếm trong tay, nàng dồn hết linh khí vào kiếm để chống đỡ, nhưng càng chiến đấu, nàng càng cảm thấy mình rơi vào hạ phong.
Từ Lâm Nguyệt rút kiếm, hoả linh lực tràn ra dồn vào thanh kiếm của nàng:
“Hoả Nguyệt Chiêu!”
Thanh kiếm rực lửa trong tay nàng phát ra ánh sáng chói lòa, những lưỡi lửa xé toạc không khí, lao về phía nhóm đối thủ.
Tuy nhiên, khi lưỡi lửa vừa xuất ra, Viêm Hạo và đồng bọn đã nhanh chóng phối hợp tấn công.
Bọn hắn đồng loạt tung ra những đòn phản kích, áp đảo nàng bằng sự kết hợp chiến thuật, khiến cho sức mạnh của nàng trở nên yếu ớt trước áp lực mạnh mẽ.
Keng..keng..
Những âm thanh chát chúa vang lên trong hình ảnh một thiếu nữ đang cố gắng chống cự kịch liệt trước hơn mười thân ảnh nam tử hán.
“Liệt Hỏa Phá Kiếm!”
Từ Lâm Nguyệt quát lớn, dồn toàn bộ sức mạnh vào thanh kiếm, phát ra một đợt sóng lửa mạnh mẽ, tựa như cơn bão lửa cuốn trôi mọi thứ.
Tuy nhiên, sóng lửa của nàng không đủ sức mạnh để cản trở đồng bọn của Viêm Hạo.
“Hự..”
Bọn hắn lợi dụng cơ hội, nhảy vào tấn công, khiến cho nàng lùi lại từng bước, chân nàng cảm thấy nặng nề.
Dù là Dung Huyết đỉnh phong, nhưng đối đầu với nhiều Dung Huyết Cảnh cùng một lúc thế này nàng cũng không chịu nổi.
Với mỗi đòn tấn công, Từ Lâm Nguyệt cảm thấy sức mạnh của mình dần cạn kiệt.
Những cú tấn công từ Viêm Hạo và đồng bọn khiến nàng không chỉ mất đi linh khí, mà còn chịu đựng những thương tích đau đớn.
Dù nàng cố gắng kháng cự, nhưng áp lực từ đối thủ quá lớn, khiến cho tình hình càng ngày càng tồi tệ hơn.
Binh lính Tụ Linh Cảnh trong tiểu đội của Từ Lâm Nguyệt như hoá đá, bọn hắn không biết phải làm thế nào đây.
Theo lý mà nói, tiểu đội trưởng đang gặp nguy hiểm, bọn hắn phải lên chi viện cho nàng.
Nhưng đừng quên bên bọn hắn còn hơn trăm binh lính đang nhìn chằm chằm bọn hắn.
Hơn nữa, bọn hắn không biết đây là ân oán gì, có liên quan gì các đại nhân vật hay không, vì theo bọn hắn nghe được thì rõ ràng Từ Lâm Nguyệt và Viêm Hạo có thân thế không tầm thường tí nào.
Thêm nữa, bọn hắn cũng mới chỉ theo Từ Lâm Nguyệt chưa đến một ngày, cũng chưa có tình cảm sâu sắc gì lắm, chỉ có một chút hảo cảm là Từ Lâm Nguyệt còn trẻ mà đã đạt đến Dung Huyết Cảnh đỉnh phong tu sĩ mà thôi.
Do vậy, bọn hắn không biết nên làm thế nào, chỉ đứng như vậy nhìn nàng dần dần rơi vào hạ phong.
Cho dù bọn hắn không nỡ nhìn nàng như vậy, nhưng bọn hắn cũng không có thực lực mà đánh a..
Viêm Hạo cười gằn dâm tà nhìn về phía Từ Lâm Nguyệt:
“Từ Lâm Nguyệt, đừng kháng cự vô ích nữa..”
Từ Lâm Nguyệt cắn môi đến rỉ ra từng giọt máu, nhìn Viêm Hạo oán hận nói:
“Tên súc sinh!”
Viêm Hạo nghe vậy sắc mặt lập tức sa sầm xuống, hừ lạnh:
“Hừ, con tiện nhân này.. Huynh đệ, lên bắt sống nàng cho ta. Nhớ đừng thương tổn đến khuôn mặt!”
“Hắc hắc, vâng, lão đại!” Đám Đội Trưởng Dung Huyết Cảnh cười rộ lên với đầy vẻ tà niệm.
Những kỹ nữ ở thanh lâu cũng không thể nào sánh bằng tiểu thư đài các như Từ Lâm Nguyệt được, mà Viêm Hạo cũng đã đồng ý chia sẻ với bọn hắn..
Khà..
Kèo này quá thơm rồi..
Lập tức, một đám như những con sói đói, ánh mắt rực lửa lao thẳng về phía thân hình của Từ Lâm Nguyệt, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
Nhưng bọn hắn không biết, trong đám binh lính, có một người ánh mắt lẳng lặng quan sát từ đầu đến cuối.
Mộc Chiến từ lúc đầu thấy Viêm Hạo đến đây là biết có chuyện gì đó không ổn rồi.
Hắn cảm giác mọi chuyện không chỉ đơn giản là tên nhị thế tổ này háo sắc dâm tà, nhìn trúng vẻ đẹp của Từ Lâm Nguyệt mà kháng lại cả quân lệnh.
Nên nhớ, Từ Lâm Nguyệt dẫn dắt tiểu đội này đến đây là theo chỉ thị của Tư Không Hải, và cả đám tiểu đội khác cũng thế.
Nhưng tại sao Viêm Hạo lại ở đây? Hơn nữa những tiểu đội khác cũng về phe Viêm Hạo không chút chần chờ.
Giờ mà kẻ nào không ngốc cũng đoán ra được, tên thật sự có vấn đề không phải là Viêm Hạo, mà chính là Tư Không Hải.
Nhưng tại sao Tư Không Hải lại muốn dồn Từ Lâm Nguyệt vào chỗ chết thế này, hắn không phải là đại tướng quân hay sao?
Nàng đắc tội gì với hắn sao?
Nhưng với thực lực của hắn là Linh Anh Cảnh sơ kỳ, một chưởng là đủ nát cả Từ gia rồi, hắn cần gì thiết kế bẫy rập để giết chết nàng chứ!!
Rất kỳ quặc, nhưng Mộc Chiến biết, mấy tên trước mặt này biết điều gì đó.
Hắn cảm thấy tin tức sắp tới rồi..
Khi thấy Từ Lâm Nguyệt sắp sức cùng lực kiệt, mắt nàng rơi vào tuyệt vọng, Mộc Chiến liền bộc phát khí tức của hắn ra.
Đùng..
Bốn trăm hai mươi mốt chiếc lá rung động, một cỗ khí tức Hoá Đan Cảnh trung kì lan tràn ra áp bách về phía Viêm Hạo đám người, khiến bọn hắn đang hào hứng điên cuồng lao về phía Từ Lâm Nguyệt liền như bị va vào tường chắn mà định trụ lại.
Phốc!!
Viêm Hạo và đồng bọn đồng loạt phun một ngụm máu tươi, văng ngược ra ngoài.
“Con moẹ gì vậy..aaaa…”
Khí thế một Hoá Đan Cảnh trung kì cường hãn như Mộc Chiến hiển lộ ra khiến bọn hắn lập tức chấn kinh, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng lúc này, Mộc Chiến không nhìn về phía bọn hắn, mà nhìn về phía khoảng không, hắn giơ tay cao lên, một cỗ linh lực kết hợp với Mộc Chi Ý Cảnh Nhất Tầng tuôn ra, hắn thi triển Thương Mộc Trấn Uyên, thầm nói:
“Thương Mộc Trấn Uyên!”
Lập tức, một đại thụ từ dưới mặt đất lao thẳng về phía một khu vực trong không gian.
Trong khoảng khắc, một lão già trong không trung bị kéo xuống với tốc độ chóng mặt.
Đùng…
Thân ảnh của hắn vấp ngã trong không trung, và ngay lập tức bị áp lực từ cự mộc khổng lồ đè xuống.
Lão già ấy mặc một bộ y phục sờn cũ, khuôn mặt lão tái nhợt, mồ hôi rơi lã chã, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi và bất lực.
Những đường gân guốc trên mặt lão giờ như hiện rõ hơn bao giờ hết, chứng tỏ đòn đánh của Mộc Chiến trúng hắn không hề yếu một chút nào.
Khi lão rơi xuống đất, hắn cố gắng chống tay để giữ thăng bằng nhưng bất lực.
“Vạn Mộc Triều Bái!”
Lập tức, hàng trăm cổ thụ mọc từ dưới đất mọc lên, bao phủ hết toàn thân của lão già khiến bụi đất bay mù mịt.
Lão già không thể làm gì, dù cố gắng chống cự thế nào cũng nhận ra rằng mình không thể thoát khỏi sức mạnh của đối thủ.
Lão kinh hãi nhìn về Mộc Chiến:
“Ngươi…ngươi..là ai??!!”
Biến cố bất ngờ xảy ra khiến tất cả người đang ở đây đều bất ngờ.
Viêm Hạo vừa mới hào hứng, tự tin điên cuồng giờ đây bỗng chốc như bị tước bỏ khí thế.
“…”
Ánh mắt hắn mở to, miệng mấp máy nhưng không phát ra được lời nào.
Hắn đã từng nghĩ mình là một thiếu chủ kiêu ngạo, nhưng giờ đây, trước sức mạnh của Mộc Chiến, sự tự mãn của hắn tan biến như bọt nước.
Hắn cảm nhận được một sức mạnh đáng sợ đang hướng về phía mình, lòng đầy hoảng loạn.
Những đồng bọn bên cạnh hắn cũng không khá hơn.
Từng tên một, sắc mặt họ tái mét, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa.
Bầu không khí lúc này như bốc hơi, nhịp tim họ đập nhanh hơn, tựa như từng nhát búa đập vào tâm trí.
Bọn hắn nhìn nhau, không ai dám cất lời, chỉ có ánh mắt đầy hoang mang đang tìm kiếm sự hỗ trợ từ nhau.
Từ Lâm Nguyệt đứng cạnh đó, lòng đầy chấn kinh.
Nàng không nghĩ tên binh sĩ mình chú ý một chút ấy, lại là một Hoá Đan Cảnh cường giả.
Ánh mắt nàng bỗng chốc mở to, sự kính nể lẫn ngưỡng mộ dâng trào trong lòng.
Khi Mộc Chiến sử dụng Thương Mộc Trấn Uyên, nàng cảm thấy một cơn chấn động mạnh mẽ lan tỏa từ bàn tay hắn, như thể cả thiên địa đều cúi mình trước sức mạnh của hắn.
Nàng như dán chặt vào hình ảnh Mộc Chiến, không thể tin nổi rằng tiểu tu sĩ bên cạnh mình lại có thể trở thành một cường giả đáng sợ như vậy.